Ngoại truyện – Giang Yến Thời
Từ khi sinh ra, tôi đã được người ta nâng niu trong lòng bàn tay.
Những thứ tôi muốn, luôn có người chủ động dâng lên.
Tôi không cần đoán suy nghĩ của bất kỳ ai, cũng không cần tự mình đòi hỏi.
Càng không cần phải trực tiếp bày tỏ cảm xúc và nhu cầu của bản thân.
Vì tất cả mọi người đều sẽ nhìn sắc mặt tôi mà lấy lòng tôi.
Nhàm chán.
Vô vị.
Tôi cảm thấy cuộc đời này cũng chỉ đến thế mà thôi.
Hội bạn thân của tôi thường nói rằng, tôi luôn mang theo một loại khí chất muốn chết nhàn nhạt.
Họ đề nghị tôi tìm một cô gái nào đó để vui chơi.
Hừ.
Tôi không hứng thú.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, gia đình có ý định sắp xếp hôn sự, để tôi tiếp xúc với Tô Yên.
Họ nói rằng cô ấy dịu dàng, trầm tĩnh, là một cô gái rất tốt.
Nhưng điều đó thì liên quan gì đến tôi?
Ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi đã biết tôi không thích cô ấy.
Nhưng nghĩ lại, hôn nhân chính trị vốn như vậy, có ai nói gì đến tình cảm đâu.
Vậy nên, tôi ép bản thân phải thử tiếp xúc.
Tôi không chủ động, cô ấy cũng không chủ động.
Cô ấy đúng là trầm tĩnh, đến mức chúng tôi gặp nhau nhiều lần.
Vậy mà cô ấy chỉ nói được vài câu, khiến tôi suýt chút nữa nghi ngờ cô ấy bị câm.
Hai tháng sau.
Tôi nói thẳng với cô ấy:
“Không bằng bỏ qua đi.”
Tôi rõ ràng cảm nhận được, cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
Nhàm chán đến cực điểm.
Kể từ đó, tôi nghĩ phụ nữ đều như vậy cả, yêu đương thật sự là một sự lãng phí thời gian.
Thay vì thế, tôi thích những trò chơi cảm giác mạnh hơn.
Tôi cùng bạn bè đi đua xe.
Chỉ có cảm giác adrenaline tăng vọt, tôi mới thực sự cảm nhận được sự chân thực của thế giới này.
Không ngờ lại gặp tai nạn, khiến hai chân bị tàn phế.
Cũng không ngờ, một người phụ nữ tên Lâm Tây Nguyệt lại đột ngột xông vào cuộc đời tôi.
“Hả? Nói không muốn chính là muốn.”
“Trên người anh, chỉ có mỗi cái miệng là cứng rắn nhất thôi.”
“Không cho? Vậy thì chờ đấy, lát nữa xem anh có quỳ xuống hát bài Chinh Phục cho tôi nghe không.”
“Kiêu ngạo cái gì chứ? Gọi tôi là vợ, gọi tôi là bé cưng, gọi tôi là bảo bối đi!”
“Không gọi? Vậy tối nay, hề hề… À, thế mới ngoan chứ, chồng yêu của em~”
“Này, anh không biết hôn tôi à? Cái miệng có phải để trưng đâu?”
“Chồng à, anh bị liệt chân, chứ tay đâu có bị gì, không ôm tôi à? Vậy cũng đừng trách mấy món đồ chơi mới mua của tôi có cơ hội phát huy tác dụng nhé~”
1
Thật là một người phụ nữ thô lỗ và không biết xấu hổ.
Cô ấy không hề tiết chế, liên tục đòi hỏi từ tôi.
Cô ấy ép tôi phải chủ động.
Cô ấy bắt tôi làm những việc tôi không muốn làm.
Tôi nên rất ghét cô ấy mới đúng.
Cô ấy thực dụng, mặt dày, không biết liêm sỉ, chẳng qua chỉ là một con búp bê xinh đẹp nhưng ngu ngốc.
Vậy nên, ngay khi đôi chân tôi hồi phục, điều đầu tiên tôi nghĩ đến chính là giam cô ấy lại.
Để cô ấy cũng trải nghiệm cảm giác bị khống chế, bị ép buộc mà bất lực giãy giụa.
Hôm đó, tôi giả vờ tiết lộ dấu hiệu hồi phục của mình.
Tôi đã bắt được khoảnh khắc hoảng loạn trong mắt cô ấy.
Sau đó, tôi bí mật theo dõi cô ấy đến bệnh viện.
Nhìn cô ấy sau khi biết sự thật, lại vội vã đi tìm một người.
Hơn nữa, đó còn là một gã đàn ông.
Rất tốt.
Cô ấy rất giỏi khiến tôi nổi giận.
Cô ấy thậm chí dùng danh nghĩa của tôi để đặt vé máy bay riêng ra nước ngoài?
Đúng là một bình hoa di động không có não.
Nhưng khoảnh khắc nghe thấy cô ấy nói sẽ nuôi gã đàn ông kia và con trai hắn, tôi giận đến mức sắp phát điên.
Không do dự trói cô ấy về ngay lập tức.
Cô ấy cực kỳ ngoan ngoãn, để mặc tôi giam cầm.
Nhưng tôi không ngờ rằng, tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô ấy.
Tôi đã quá coi thường cô ấy.
Đến mức ngay khoảnh khắc bị cô ấy đánh gục, tôi hối hận vì đã quá nhân nhượng, không trói tay cô ấy lại.
Một lần nữa.
Tôi lại rơi vào cạm bẫy của cô ấy.
Đáng chết!
Tôi nghiến răng nghiến lợi.
Cô ấy hỏi tôi, có yêu cô ấy không?
Hừ, làm sao tôi có thể thích loại phụ nữ như cô ấy được?
Tôi hận cô ấy.
Biểu cảm của cô ấy khựng lại một giây, nhưng sau đó, cô ấy lại cười hì hì, hôn lên môi tôi, rồi nói rằng đã chán tôi rồi.
Không hiểu vì sao.
Ở lồng ngực, tôi bỗng nhiên cảm thấy như bị ai đó đâm một nhát kim.
Tôi khẽ mấp máy môi.
Nhưng không thể nói ra bất cứ điều gì.
Cô ấy muốn đi, tôi đương nhiên thành toàn.
Lúc đầu không phải tôi muốn cưới cô ấy.
Vậy nên bây giờ ly hôn, chẳng phải quá hợp ý tôi sao?
Dù sao…
Tôi cũng đâu có yêu cô ấy.
Nhưng tại sao…
Sau khi cô ấy đi rồi, tôi lại cảm thấy bất an?
2
Sách có viết.
Ý nghĩa của một cuộc gặp gỡ chính là—
Bạn vốn dĩ đang đi trên quỹ đạo của chính mình, rồi đột nhiên có một người lao vào, khiến quỹ đạo của bạn lệch hướng.
Đến khi người đó rời đi, bạn nghĩ mình sẽ quay lại quỹ đạo cũ… nhưng lúc này mới phát hiện, toàn bộ hệ tọa độ trong thế giới của bạn đã bị thay đổi.
Ví dụ như—
Tôi sẽ vô thức đưa lọ đường vào buổi sáng, vì Lâm Tây Nguyệt thích cho đường vào sữa.
Nhưng khi quay đầu lại, ghế bên cạnh đã trống không.
Tôi sẽ vươn tay tìm kiếm hơi ấm quen thuộc khi bị cơn mộng mị làm tỉnh giấc vào ban đêm—vì cô ấy luôn quay lưng lại khi ngủ.
Nhưng khi chạm đến, chỉ có một khoảng trống lạnh lẽo.
Khi làm việc trong thư phòng, tôi sẽ vô thức nhìn về phía cửa—vì cô ấy luôn mang theo đĩa trái cây, vừa ăn vừa nhai nhóp nhép bên cạnh tôi.
Nhưng cửa phòng không còn ai gõ nữa.
Tôi đẩy cửa bước vào phòng vẽ trên tầng áp mái của cô ấy.
Chỉ thấy những tờ giấy trắng rơi lộn xộn dưới đất.
Cô ấy thậm chí không để lại lấy một bức chân dung của tôi.
Cô ấy chưa từng yêu tôi.
Tôi bật cười tự giễu.
Quả nhiên, tôi chỉ là món đồ chơi trong tay cô ấy mà thôi.
Nhưng tại sao…
Tôi cứ liên tục nhớ đến cô ấy?
Chắc chỉ là phản ứng cai nghiện.
Tôi tự nhủ với bản thân như vậy.
Nhưng vì sao đã một năm rồi, tôi vẫn chưa cai được?
Tôi tìm đến Tịch Trạch.
Hắn nói:
“Hai người đúng là thú vị thật. Anh không biết chủ động, còn cô ấy lại quá chủ động.”
“Yêu và hận vốn dĩ là một thể. Anh không có yêu, thì làm sao mà hận?”
“Chỉ có mấy thằng ngốc không biết cách thể hiện tình cảm, mới luôn miệng nói những lời trái ngược.”
“Anh khỏi chân cũng vô ích à? Nhớ thì đi tìm đi! Đồ tsundere ngu ngốc!”
Tôi đấu tranh tâm lý rất lâu.
Ngay cả khi đã ngồi trên xe chờ cô ấy, tôi vẫn còn cảm thấy căng thẳng.
Căng thẳng vì không biết nên nói câu đầu tiên thế nào.
Căng thẳng vì sợ cô ấy sẽ cười nhạo tôi.
Nhưng tôi không ngờ rằng…
Lại có một gã đàn ông đang đi cạnh cô ấy.
Cơn chiếm hữu mạnh mẽ cùng nỗi ghen tuông điên cuồng làm tôi mất hết lý trí.
Tôi đạp mạnh chân ga, lao thẳng tới.
Nhưng lý trí lại ngay lập tức kéo tôi lại.
Chỉ cần thấy cô ấy, mọi lời đã chuẩn bị trước đều vô dụng.
Tôi chỉ muốn ôm cô ấy, hôn cô ấy, chiếm hữu cô ấy.
Dù có bị đánh, tôi cũng tình nguyện.
Tôi nghĩ…
Mình thực sự đã sa vào lưới tình của Lâm Tây Nguyệt rồi.
3
Tôi gọi điện cho Tịch Trạch, hắn cười khinh bỉ:
“Lâm Tây Nguyệt bị bệnh, sao ngay cả anh cũng nhiễm luôn rồi?”
“Tôi chẳng khác gì vệ sĩ tình yêu của hai người, đúng không?”
Lúc này tôi mới biết, cô ấy đang điều trị tâm lý, bác sĩ nói rằng cô ấy cần một mối quan hệ lành mạnh.
Vậy nên, tôi tìm hiểu trên mạng, học theo cách theo đuổi một người.
Cũng cố gắng kiềm chế bản thân, đừng vội vàng quá mức.
Nhưng sau vài tháng thử nghiệm, cô ấy vẫn coi tôi như không khí.
Tôi bỗng nhớ đến câu cô ấy từng nói:
“Một con chó, tôi sẽ không chơi lần thứ hai.”
Khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn mất kiểm soát, cổ họng nghẹn lại.
Tôi chất vấn cô ấy, rốt cuộc yêu tôi được bao nhiêu.
Nói nhiều như vậy.
Chẳng qua cũng chỉ là không muốn bị cô ấy vứt bỏ thêm một lần nữa.
Nhưng ánh mắt im lặng không đáp của cô ấy lại càng khiến tôi đau đớn.
Vậy nên, tôi chọn cách trực tiếp bắt cóc cô ấy.
Tôi không biết tại sao, bản thân lại bị người phụ nữ này mê hoặc đến như vậy.
Rõ ràng, ngoài gương mặt xinh đẹp ra, cô ấy chỉ có một cái miệng biết nói dối, còn thích dùng những trò biến thái để sỉ nhục tôi.
Nhưng tôi lại thích.
Không chỉ thích, mà còn cực kỳ hưởng thụ.
Tôi từng hỏi bác sĩ tâm lý.
Anh ta nói rằng đây là một loại bệnh lý tâm thần.
Nhưng tôi không muốn chữa.
Vì tôi đã sớm tìm thấy liều thuốc giải của chính mình.
Đó là Lâm Tây Nguyệt.
Tôi đã từng nói rồi—
Cái cảm giác bị khống chế, cảm giác khiến người khác chi phối, nó khiến trái tim tôi run rẩy, thậm chí còn kích thích đến mức tê dại da đầu.
Hơn nữa, cô ấy có một sự đối lập kỳ lạ.
Rõ ràng là người chiếm thế thượng phong trong mối quan hệ này, rõ ràng luôn chủ động chiếm lấy tôi.
Nhưng lại có thể linh hoạt chuyển đổi giữa hoạt bát, nhút nhát, ngoan ngoãn và thông minh.
Khiến tôi muốn ngừng mà không được.
Cô ấy khiến tôi từng chút từng chút xé bỏ lớp vỏ ngoài để tiếp cận cô ấy.
Khiến tôi khao khát chạm vào cô ấy, khao khát nghe thấy hơi thở của cô ấy, khao khát mọi thứ thuộc về cô ấy.
Khao khát được ở bên cô ấy mãi mãi.
Vậy nên, ngay cả khi biết cô ấy đang lừa tiền tôi, tôi vẫn sẵn sàng đưa cho cô ấy.
Thậm chí, tôi còn tìm cho người cha đã phá sản của cô ấy một công việc mới.
Tôi hiểu, đây là giá trị của tôi đối với cô ấy.
Nhưng những điều này, tôi chỉ nhận ra sau khi đánh mất cô ấy.
Tịch Trạch nói rất đúng—
Chỉ có những kẻ ngu ngốc mới dùng lời lẽ trái ngược để thể hiện tình yêu.
Vậy nên, lần này, tôi lựa chọn nói thẳng với Lâm Tây Nguyệt rằng tôi yêu cô ấy.
Tôi muốn có được cô ấy.
Tôi muốn cô ấy không ngừng chiếm lấy tôi.
Tôi muốn cùng cô ấy chìm đắm mãi mãi.
Lần này, tôi tự tay dâng lên điểm yếu của chính mình.
Ban cho cô ấy quyền được tùy ý thao túng tôi.
Tôi nói với cô ấy:
“Chào mừng về nhà.”
Cô ấy cười nhạt, giọng điệu đầy ý cợt nhả:
“Nhưng mà tôi thật sự rất mê sắc.”
Khi đôi chân cô ấy trượt từ cơ ngực xuống bụng, tay vẫn còn cầm theo một cây roi da.
Tôi biết—
Tôi đã cược đúng.
Cô ấy yêu tôi.
Nhưng nếu bạn đang đọc câu chuyện của chúng tôi, bạn hẳn cũng hiểu một điều—
Có đôi khi, người tưởng như bị động nhất.
Mới chính là kẻ đang nắm quyền chủ động trong mối quan hệ này.
Mà tôi…
Đương nhiên sẽ không bao giờ để cô ấy rời đi.
Vì tôi là con chó nhỏ của Lâm Tây Nguyệt.
Chó nhỏ, mãi mãi trung thành với chủ nhân.
(Kết thúc ngoại truyện.)