Lấy Yêu Làm Ngục Tù – Chương 2

5
“Hừ, đúng là kẻ có ý đồ xấu mà còn giả vờ tốt bụng.”

Giang Yến Thời hất đĩa dưa hấu lên bàn, nằm thẳng xuống giường, lạnh lùng nhìn tôi:

“Nói đi, lại định giở trò gì?”

Tôi đã dọn sạch hết mấy món đồ chơi cất vào tầng dưới cùng của tủ quần áo.

Chống tay lên hông, tôi ngẩng cao đầu:

“Anh nhớ tôi đến thế sao!?”

“Nghe cứ như tôi thèm khát cơ thể anh lắm ấy.”

Tôi cố tỏ ra mạnh mẽ, cố tình nâng giọng để che giấu sự chột dạ.

Thực tế, ánh mắt lại lén lút liếc nhìn hắn.

Chiếc áo ngủ cổ chữ V rộng mở, để lộ xương quai xanh tinh xảo, cơ ngực rắn chắc, từng múi cơ bụng sắc nét phát ra ánh sáng quyến rũ.

Đường nhân ngư kéo dài xuống dưới…

Tôi vô thức nuốt nước bọt.

Hóa ra mấy năm nay tôi ăn ngon như vậy à!?

Một suy nghĩ đê tiện đột nhiên lóe lên trong đầu tôi: May mà chân của Giang Yến Thời bị phế.

Bằng không, làm gì đến lượt tôi tận hưởng phúc lợi này.

“Ồ? Không phải sao?” Hắn khẽ cười lạnh.

Khoảnh khắc đó, tôi ném sạch lời trúc mã vừa nói ra sau đầu, nhào thẳng về phía hắn.

Rất tốt.

Hắn lúc nào cũng dễ dàng khơi dậy ham muốn chinh phục trong tôi.

Tôi giơ chân, đá nhẹ lên vai hắn, rồi trượt xuống một vị trí đặc biệt.

Chỉ trong chốc lát, tôi nắm lấy mái tóc đen nhánh của hắn, kéo sát lại gần mình.

“Anh nói đúng rồi đấy.”

Khoảng cách quá gần.

Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt đen sâu thẳm của hắn đã nhiễm một thứ cảm xúc khác biệt.

U ám, bức bối, lại xen lẫn chút điên cuồng.

Tôi cong môi, vung tay tát hắn một cái:

“Thấy sướng không? Sao không nói cảm ơn?”

Ngay giây tiếp theo, mắt cá chân tôi bị nắm chặt.

Bàn tay Giang Yến Thời, nóng rực, còn hơi ẩm ướt vì mồ hôi.

Giọng hắn khàn khàn, gằn từng chữ:

“Lâm Tây Nguyệt, tôi đã nói rồi… sớm muộn gì tôi cũng sẽ giết cô.”

Tôi cười nhẹ, cúi đầu nhìn hắn:

“Vậy thì tôi chờ xem, chồng yêu à.”

Tôi đưa tay muốn dùng cà vạt bịt mắt hắn lại.

Nhưng ngay lúc đó, tôi bỗng dưng nhận ra một chuyện.

Chân của hắn.

Đôi chân mà trước đây dù tôi có kích thích thế nào cũng chẳng có phản ứng…

Bây giờ lại nổi rõ từng đường gân xanh.

Đầu gối, gần như không thể nhận ra đang khẽ co lên.

Đầu óc tôi… lập tức đơ hoàn toàn.

Giang Yến Thời…

Chân của hắn không lẽ đã khỏi rồi sao!?

6
Theo lẽ thường, lúc này tôi nên lập tức dừng lại.

Sau đó, cung kính giúp hắn mặc lại quần áo.

Rồi ân cần không quấy rầy, thậm chí xin lỗi vì những lần sỉ nhục trước đó.

Nhưng tôi đã nói rồi, tôi trời sinh là kẻ phản nghịch.

Người đàn ông vừa quyến rũ vừa hấp dẫn thế này nằm ngay trước mặt tôi.

Chẳng có lý do gì mà tôi không ăn sạch hắn cả!

Vậy nên, tôi đành tạm thời gác cái đầu óc sang một bên, lại thêm một đêm lên tiên xuống địa.

Sau đó, tôi lén lút chạy đến bệnh viện, truy xuất hồ sơ khám bệnh của Giang Yến Thời.

Kết quả hiển thị rõ ràng: đôi chân của hắn đã hồi phục hoàn toàn.

Hả?

Vậy chẳng phải tôi không thể tiếp tục muốn làm gì hắn thì làm nữa sao!?

Tâm trạng có chút hụt hẫng, tôi chậm rãi bước đến khúc ngoặt, thì bất chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Đại sư nói không sai! Bát tự của Lâm Tây Nguyệt đúng là vượng phu!”

Tôi khựng lại.

Quả nhiên mà!

Tại sao nhà tôi đã phá sản như vậy, mà tôi vẫn phải gả đi để trả nợ?

Hóa ra, tôi sinh ra đã mang số vượng phu ích tử!

Đúng là càng là gia tộc lớn, càng mê tín phong thủy!

Giọng của mẹ Giang lại vang lên:

“Nhưng lúc đầu là chúng ta ép nó cưới con bé này. Nếu nó khỏi chân rồi, với tính cách của Yến Thời, chẳng lẽ không ly hôn sao?”

Cha Giang xoa cằm, khẽ trầm tư:

“Từ sau khi kết thúc với con bé nhà họ Tô, nó đã đóng kín trái tim.”

“Tôi nghĩ chắc là vẫn còn lưu luyến người ta.”

Nhà họ Tô?

Chẳng lẽ là Tô Yên?

“Tô Yên đúng là rất tốt, nhưng lại quá trầm lặng. Vẫn là tôi thích Tây Nguyệt hơn, hoạt bát, hay nói hay cười.”

“Hoạt bát thì có hoạt bát thật, nhưng mà… hơi…”

“Hơi gì?”

“Hơi quá mạnh mẽ. Với tính cách của Yến Thời, nếu nó thực sự hồi phục, tôi sợ Tây Nguyệt…”

Bọn họ không nói tiếp nữa.

Nhưng tôi có thể đoán được câu sau chính là “tình hình sẽ không tốt chút nào”.

Tôi cắn ngón tay, trong lòng bỗng dưng hoảng loạn.

Nghĩ lại mấy lần gần đây, tôi phát hiện có vài bưu kiện kỳ lạ được gửi đến biệt thự.

Cả đám thợ sửa chữa cũng ra vào, nhưng không hề có dấu hiệu căn phòng nào được tân trang.

Bất giác, tôi chợt nhớ lại lời Giang Yến Thời nói đêm qua.

Hắn thở gấp, hơi nhíu mày, đáy mắt sâu hun hút:

“Lâm Tây Nguyệt, tôi sẽ tìm một cái lồng… nhốt chặt cô lại.”

7
“Không phải chứ? Hai vợ chồng các người đều bệnh hoạn thế à?”

Tịch Trạch vừa bóc hạt dưa, vừa lắc đầu cảm thán.

“Bà thèm khát hắn bao nhiêu năm, viết đủ các tư thế vào nhật ký, còn chụp lén hắn không biết bao nhiêu tấm, tối tăm ẩm thấp vô cùng.”

“Tôi còn tưởng hắn là người bình thường. Ai ngờ sau lưng bà, hắn lại xây hẳn một căn hầm bí mật, còn thiết kế một cái lồng son khổng lồ để nhốt bà vào.”

“Tôi thấy hai người không đơn thuần là vợ chồng lấy hận làm nền tảng nữa, mà là đôi vợ chồng điên loạn rồi.”

“Nguyệt Nguyệt à, nghe lời tôi đi, lúc hắn chưa bắt bà vào lồng, mau chạy trước đi.”

Tôi là người nói là làm.

Đêm hôm đó, tôi liền sắp xếp một chuyến bay tư nhân.

Sáng hôm sau, Tịch Trạch còn đang mơ màng ngủ, đã bị tôi lôi dậy, tức giận mắng:

“Bà chạy thì chạy đi, lôi tôi theo làm gì!?”

Tôi nhướn mày, cười nhạt:

“Tôi sợ cậu vừa nhìn thấy Giang Yến Thời là chân mềm nhũn, hắn còn chưa làm gì, cậu đã khai hết thông tin của tôi rồi.”

“…”

Ngồi trên chiếc ghế rộng rãi của máy bay tư nhân, tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tay xoa bụng, tâm trạng cực kỳ vui vẻ:

“Giang Yến Thời không bắt được tôi đâu nhé~”

Tịch Trạch nhai hạt dưa rôm rốp, chợt liếc mắt:

“Còn con trai tôi thì sao?”

Con trai của cậu ta là một con mèo Anh lông bạc, vô cùng xấu xa.

Tôi khoát tay, đầy khí phách:

“Yên tâm, tôi nuôi cả hai cha con cậu!”

Tịch Trạch lại nhai hạt dưa, nhưng lần này, nhai một hồi cũng chẳng nói gì.

Tên ngốc này…

Không lẽ vui quá nên câm luôn rồi?

Tôi nghi hoặc quay đầu lại nhìn.

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cả người tôi cứng đờ.

Giang Yến Thời ngả người vào ghế, ánh mắt lạnh lùng, toàn thân toát ra luồng khí thế bá đạo áp bức.

Một tay hắn chậm rãi nâng lên, họng súng đen ngòm kề sát thắt lưng của Tịch Trạch.

Nhưng ánh mắt hắn lại dán chặt vào phần bụng hơi nhô lên của tôi.

Giọng hắn lạnh lẽo đến cực điểm:

“Em định mang theo con của tôi… rồi để nó gọi người khác là ba?”

8
Ồ hố.

Quả nhiên, tôi vẫn bị nhốt lại rồi.

Căn hầm dưới lòng đất mờ tối và u ám, trên tường treo đầy đủ thứ kỳ lạ.

Trên chiếc sofa da màu đen vương vãi các loại xích sắt.

Giống hệt như thứ đang khóa chặt trên người tôi bây giờ.

Tôi khẽ nhếch môi cười.

Quả nhiên, tôi với Giang Yến Thời là cùng một loại người.

Bên trong chiếc lồng vàng khổng lồ, tôi bị nhốt trong đó, hắn đứng bên ngoài.

Hắn dường như nghĩ rằng mình đã nắm quyền chủ động, chậm rãi nhìn tôi với vẻ ung dung.

“Còn muốn chạy nữa không?”

Tôi bĩu môi, hai tay giơ lên như tỏ vẻ vô tội:

“Này này, tôi nói này, chúng ta dù gì cũng là vợ chồng, có cần làm quá lên thế không?”

“Hừ.”

Hắn cười lạnh, đứng dậy từng bước tiến về phía tôi.

Bàn tay mạnh mẽ với các đốt ngón rõ ràng nắm chặt cằm tôi, ép tôi nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Lâm Tây Nguyệt, cuối cùng em cũng rơi vào tay tôi rồi.”

Tôi khẽ liếm lên mu bàn tay hắn.

Hắn như bị giật điện, lập tức buông tôi ra.

Vành tai hơi đỏ lên.

Hắn quát lớn:

“Em điên rồi à!?”

Ơ?

Tại sao khi đổi vai, hắn lại không vui chứ?

“Mới thế này đã không chịu được rồi sao? Vậy ông xã à, anh định trói tôi lại để làm gì đây?”

“Làm gì à?”

Hắn chắp tay ra sau lưng, mắt hơi nheo lại, giọng trầm thấp nguy hiểm:

“Đương nhiên là để trả lại tất cả những gì em đã làm với tôi.”

Tôi bật cười hì hì:

“Thế anh chưa từng nghĩ rằng… đó là phần thưởng cho tôi sao?”

“…”

Hắn siết chặt vòng cổ trên cổ tôi, kéo tôi sát lại gần hơn, nghiến răng:

“Lâm Tây Nguyệt, em đúng là một kẻ biến thái.”

Tôi lập tức giả bộ đáng thương, đôi mắt hơi đỏ lên:

“Nhưng đó là vì em yêu anh mà!”

“Nếu không yêu, sao em không làm vậy với người khác?”

“Anh thử nghĩ xem, suốt hai năm qua, dù anh có bị liệt hai chân, em cũng chưa từng phản bội anh.”

Ánh mắt Giang Yến Thời hơi lay động.

Nhưng hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng:

“Em dám à?”

Tôi cười tủm tỉm:

“Tất nhiên không dám rồi. Ai bảo em có một ông chồng ngoan ngoãn, vừa nghe lời lại còn phục vụ tận tâm như vậy cơ chứ.”

“Ngoài anh ra, em chẳng để mắt đến ai cả.”

“Còn về Tịch Trạch ấy à, cậu ta có cùng xu hướng với em, làm sao em có thể cắm sừng anh được?”

Môi Giang Yến Thời khẽ động.

Tôi lập tức nhân cơ hội tiến tới:

“Vậy nên, có muốn thả em ra không? Cái lồng lớn thế này, phải có hai người chơi mới vui chứ!”

Có vẻ sợ bị tôi dụ dỗ.

Hắn ngay lập tức quay lưng đi, lạnh giọng nói:

“Nằm mơ đi! Ai thèm chơi với em chứ.”

“Thế thì thật đáng tiếc.”

Tôi nhanh chóng rút từ trong túi ra một cây gậy điện mini, giáng thẳng vào thắt lưng hắn.

Trong khoảnh khắc Giang Yến Thời ngã xuống.

Tôi cúi người, ghé sát bên tai hắn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng nguy hiểm:

“Chồng yêu à, phải làm sao đây… hình như anh không điên bằng em.”

Có thể bạn sẽ thích