Lão Đại Câm Lặng
Sau khi bị bán cho một lão đại tàn tật, hắn đặt ra quy tắc cho tôi.
Có thể khóc, có thể làm nũng, nhưng không được gọi hắn là chồng.
Tôi rất ngoan ngoãn:
“Biết rồi, chồng ơi.”
Lão đại vành tai đỏ ửng, cứng rắn sửa lại cách xưng hô của tôi.
Sau này, trong buổi họp lớp.
Khi giới thiệu về lão đại, tôi thản nhiên gọi hắn là “tiên sinh,” mắt không hề chớp.
Vậy mà hắn lại ép tôi vào góc hành lang tối tăm, hôn tôi hết lần này đến lần khác.
Nghiến răng nghiến lợi như một kẻ ghen tuông điên cuồng:
“Tiên sinh sẽ đối xử với em như thế này sao? Không nói với họ tôi là ai, em muốn chừa chỗ cho tên khốn nào đây?”