Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám – Chương 308

Dĩ nhiên, Tần Nhan Kim biết không thể dễ dàng bỏ qua cho đám buôn mèo chó này. Nhưng theo pháp luật hiện hành, bọn chúng không bị ràng buộc cụ thể, nên nếu theo trình tự thông thường, việc trừng phạt những kẻ này rất khó khăn.

Tuy nhiên, có một cách khác để xử lý, chúng đã sử dụng thịt mèo và chó để giả làm thịt bò, thịt cừu, vi phạm nghiêm trọng các quy định về an toàn thực phẩm. Điều này thì chắc chắn không thể thoát tội được.

Dĩ nhiên, cô cũng không muốn buông tha cho bọn chúng một cách dễ dàng như vậy. Nói đúng ra, giữa ai đúng ai sai vốn chẳng có ranh giới tuyệt đối. Con người luôn miệng hô hào “mọi sinh mạng đều bình đẳng”, nhưng vẫn ăn những miếng thịt cá mà chẳng chút do dự.

Đây chính là quy luật sinh tồn, kẻ mạnh nuốt chửng kẻ yếu, chẳng có gì gọi là công bằng cả.

Công bằng không đến từ những điều luật cứng nhắc, mà từ lòng người. Nhưng lòng người thiện ác khó phân, ngay cả cô cũng không thể làm mọi thứ trở nên hoàn hảo.

Thế nhưng, cô có thể cho đám buôn mèo chó này một bài học nhớ đời.

Một tia sáng vàng lấp lánh của Hoàng Lương Nhất Mộng rót thẳng vào cơ thể gã đàn ông đang bất tỉnh, khiến hắn phải trải qua nỗi khốn khổ của một con mèo hoang lang thang, để hắn biết được việc sinh tồn khó khăn đến nhường nào.

Còn về những con mèo và chó bị nhốt trong lồng…

Tần Nhan Kim đã có kế hoạch. Cô định mở một trạm cứu trợ, trích một khoản tiền từ Kinh Đường Trạch để duy trì hoạt động. Dù sao số tiền cô kiếm được trong đời này cũng tiêu không hết, chi bằng dùng nó để làm vài chuyện có ích.

Còn về đám buôn mèo chó, cô sẽ bàn bạc với Thạch Vân Sơn, tốt nhất là đề xuất một quy định quản lý hợp lý hơn.

Sau khi quyết định xong, cô mở hết các lồng sắt ra.

Nhưng số lượng mèo chó bị nhốt trong lồng quá nhiều, có những con yếu ớt đến mức bị chèn ép đến chết, xác chúng đã bắt đầu bốc mùi phân hủy.

[Trời ơi, tôi thấy chó của tôi kìa! Đó là Sơn Dược, là Sơn Dược của tôi! Đại sư, con chó có màu vàng trắng, trên cổ có chiếc chuông nhỏ, đó chính là Sơn Dược của tôi! Huhu… mẹ tôi nói nó đã chết rồi, tôi cũng tưởng vậy. Không ngờ nó lại bị lũ buôn chó bắt đi! Đại sư, tôi có thể đón nó về không?]

Tần Nhan Kim đọc thấy tin nhắn này, liền gật đầu: “Được.”

Ở bên kia, Hoa Hoa Không Phải Tranh run rẩy hỏi: “Hoa Hoa thì sao, đại sư? Hoa Hoa của cháu còn ở đó không?”

Dường như nghe được giọng nói quen thuộc, một con mèo tam thể từ xa lập tức bật nhảy lên nóc lồng.

Đôi mắt tròn xoe của nó chăm chăm nhìn vào Tần Nhan Kim, hoặc chính xác hơn, nhìn vào chiếc điện thoại trong tay cô.

Nó dỏng tai lên cao, như đang xác nhận xem liệu mình có nghe nhầm hay không.

“Đúng là rất có linh tính.”

Tần Nhan Kim mỉm cười, xoay điện thoại lại để con mèo có thể nhìn thấy chủ nhân.

Hoa Hoa Không Phải Tranh vừa nhìn thấy mèo của mình liền bật khóc vì vui sướng, nhảy cẫng lên: “Tuyệt quá! Hoa Hoa, mày vẫn ổn! Thật tuyệt vời, Hoa Hoa, cuối cùng tao cũng tìm được mày rồi!”

Sau khi đưa Hoa Hoa và Sơn Dược về nhà chủ nhân của chúng, Tần Nhan Kim cũng sắp xếp ổn thỏa những con vật khác.

Đến trước nhà Hoa Hoa Không Phải Tranh, cô lặng lẽ dán hai tấm bùa lên cửa nhà lão già hàng xóm, sau đó gõ cửa.

Người mở cửa là một ông lão. Nhìn thấy cô, ông ta nhíu mày, hỏi: “Cô tìm ai?”

Tần Nhan Kim còn chưa kịp đáp, thì con mèo tam thể trong lòng cô đột nhiên ngẩng đầu lên, hướng về phía lão già mà gầm gừ khe khẽ.

Ánh mắt của nó đầy sự thù địch.

Lão già liếc qua con mèo, ban đầu có chút nghi ngờ, vì mấy con mèo tam thể trông đều na ná nhau, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đầy căm hận kia, trong lòng lão chợt “lộp bộp” một tiếng.

Lão chột dạ.

Bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực chất, lão đã nhận ra con mèo này chính là con mà mình đã bảo con trai đem đi bán.

Tần Nhan Kim mỉm cười nhìn lão.

“Cụ à, làm người đừng quá tuyệt tình, coi chừng tổn hao phúc báo.”

Lão già vốn đã khó chịu, nghe cô nói thế lập tức nổi giận: “Cô nói linh tinh cái gì vậy?! Cô bị bệnh à? Mới tới mà đã nói mấy câu xui xẻo như thế, coi tôi dễ bắt nạt à?”

Giọng của ông ta không nhỏ, vừa hay bị con trai đi lên nghe thấy. Khi thấy trước cửa nhà mình có một người dung mạo tựa tiên giáng trần đang đứng đó, hắn thoáng sững sờ. Nhưng khi nhận ra gương mặt của người này, hắn ta lập tức biến sắc, vội vàng lấy tay bịt miệng cha mình, hoảng hốt xin lỗi: “Xin lỗi, đại sư! Thật sự xin lỗi! Cha tôi không cố ý đâu, ông ấy không nhận ra ngài! Ngài rộng lượng bỏ qua cho ông ấy…”

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên con mèo Hoa Hoa trong lòng của Tần Nhan Kim như bị giẫm phải đuôi, toàn thân xù lông, rít lên một tiếng, đầy sát khí nhìn chằm chằm vào con trai của lão già.

Người đàn ông kia nhìn thấy Hoa Hoa, đồng tử co rút lại, liếc mắt nhìn nó rồi lại nhìn sang Tần Nhan Kim, sắc mặt lập tức tái nhợt. Hắn ta còn chưa kịp mở miệng nói gì thì cửa phòng bên cạnh bỗng mở ra.

Người hữu duyên thứ ba, chính là cô bé “Hoa Hoa Không Phải Tranh” thò đầu ra, lên tiếng: “Đại sư, Hoa Hoa đâu ạ?”

Vừa nghe thấy giọng chủ nhân nhỏ của mình, Hoa Hoa lập tức thu móng vuốt lại, kêu “meo” một tiếng, từ trong lòng Tần Nhan Kim nhảy xuống, lao nhanh vào lòng cô bé.

Người và mèo vui mừng ôm nhau, cô bé không hề ngại bẩn, liên tục hôn lên trán Hoa Hoa, trong khi con mèo cũng liên tục cất tiếng “meo meo” dịu dàng.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, hai cha con kia hoàn toàn hiểu ra mọi chuyện.

“Đại sư…”

“Người như các ngươi… tự biết mà sống cho tốt đi!”

Tần Nhan Kim lạnh lùng liếc hai cha con một cái, để lại câu nói ấy rồi rời đi.

Người con trai nhìn theo bóng lưng dần biến mất của Tần đại sư, xấu hổ quay sang cô bé xin lỗi, nhưng cô bé vẫn còn giận, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi đóng sập cửa phòng mình lại.

“Haiz… rốt cuộc đây là chuyện gì vậy!”

Hắn chán nản vỗ trán, nhớ lại câu “tự biết mà sống cho tốt” mà đại sư đã nói trước khi đi, trong lòng không khỏi cảm thấy bất an.

“Con trai, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Cô gái đó là ai? Sao con có vẻ sợ cô ta đến vậy?” Ông già nghi hoặc hỏi.

Anh con trai liếc nhìn cha mình, gương mặt tràn đầy sự tuyệt vọng, mở cửa phòng ra rồi thở dài: “Cha, chúng ta gây họa rồi… Vị đó chính là Tần đại sư, người lừng danh khắp thế giới…”

Nhưng hắn ta không hề biết rằng, ngay khoảnh khắc hắn ta chạm tay vào cánh cửa, một lá bùa Hoàng Lương Nhất Mộng đã lặng lẽ tiến vào cơ thể hắn ta.

Buổi phát sóng trực tiếp vẫn đang tiếp tục.

Tần Nhan Kim bắt đầu kết nối với người có duyên kế tiếp trong ngày hôm nay.

“Được rồi, tiếp theo chúng ta sẽ kết nối với người có duyên tiếp theo, ‘Oan’!”

Một tràng âm thanh “xẹt xẹt” vang lên, màn hình đối diện xuất hiện một màu đen kịt.

Ban đầu, các bình luận vẫn còn tỏ ra căng thẳng, lo lắng rằng sẽ thấy thứ gì đó kinh khủng. Nhưng kết quả là, ngoài một màn đen thì chẳng có gì cả.

[Ơ? Bên kia hết tín hiệu à?]

[Haha, buồn cười quá, ngươi mà đi bắt tín hiệu ở âm gian à…]

[Khoan đã, bên kia liên lạc với đại sư kiểu gì vậy? Người đó thực sự có điện thoại à? Nếu có điện thoại thì thôi đi, nhưng làm sao lại còn tải được ứng dụng Hổ Dược Live?]

[Đại sư, ngài có thể nói cho tôi biết điện thoại đó mua ở đâu không? Tôi cũng muốn mua một chiếc cho bà nội đã khuất của tôi, để bà không cảm thấy cô đơn dưới đó…]

[Đại sư ơi, mẹ tôi mới mất hai tháng trước, tôi nhớ bà lắm. Mỗi ngày tôi đều xem lại những video cũ của mẹ, nhưng lòng vẫn đau khôn nguôi. Nếu mẹ tôi cũng có một chiếc điện thoại có thể dùng ở âm gian, liệu tôi có thể nói chuyện với bà không? Có thể hỏi bà dạo này sống ra sao không?]

Ngay khi các bình luận liên tục xuất hiện, bỗng nhiên trên màn hình đen kịt kia lóe lên ánh sáng.

Mọi người theo phản xạ nhìn lên, chỉ thấy một người đàn ông tuấn tú xuất hiện trong tầm mắt.

Người này có làn da trắng bệch, gần như không còn chút huyết sắc, đôi mắt trống rỗng như một con rối không có linh hồn. Chỉ cần nhìn vào anh ta thôi cũng khiến người ta sởn gai ốc.

[Có ai thấy anh ta quen mắt không?]

[Tôi cũng thấy quen lắm…]

[Trời ơi! Đây chẳng phải là Triệu Tiểu Mỹ, hot streamer triệu fan từng đóng giả nữ, người mới tự sát trước đây sao?!]

Có thể bạn sẽ thích