Tô Uyển Du và Tạ Hương mất tích!
“Cho tôi xem camera giám sát, cửa hàng này có vấn đề!” Dư Tuấn Dật sắc mặt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào người quản lý của cửa hàng cao cấp này, giọng điệu hống hách.
“Thưa ngài, tôi đã nói rồi, hai người bạn của ngài đã rời đi. Xin đừng làm loạn ở đây, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của chúng tôi. Tôi sẽ gọi bảo vệ tống cổ ngài ra ngoài đấy!”
Quản lý cửa hàng hoàn toàn không sợ lời đe dọa của Dư Tuấn Dật. Hơn nữa, hắn ta nhận ra ngay người đàn ông này nói tiếng Đại Hạ, trông chẳng có quyền thế hay bối cảnh gì, vì vậy càng trở nên ngang ngược.
Dư Tuấn Dật lạnh lùng nhìn chằm chằm quản lý cửa hàng, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Khâu Dương Viễn ở Đại Hạ.
Lúc này ở Đại Hạ vẫn còn sáng sớm, Khâu Dương Viễn chưa tỉnh ngủ nhưng vẫn mơ màng bắt máy: “Alo, cậu…”
Chưa kịp nói hết câu, Dư Tuấn Dật đã cắt ngang, đi thẳng vào vấn đề: “Khâu Dương Viễn, đại sư tỷ và tiểu sư muội mất tích rồi! Cậu giúp tôi phiên dịch, nói với tên quản lý này rằng nếu không giao người ra thì tự gánh hậu quả!”
“Hả? Ồ, được rồi!” Khâu Dương Viễn nhất thời chưa kịp phản ứng.
Đại sư tỷ và tiểu sư muội mất tích ư?
Tên nào chán sống dám bắt cóc đại sư tỷ vậy?
Nhưng không có thời gian suy nghĩ nhiều, cậu ta vội vàng dịch lại lời của Dư Tuấn Dật cho quản lý cửa hàng.
“Ngài thân mến, tốt nhất là hãy nói ra tung tích của hai người phụ nữ đó ngay. Nếu không, cửa hàng này, ngài, và tất cả những kẻ đứng sau lưng ngài, sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa. Tin tôi đi, tôi không hù dọa ngài đâu, mà là đang cứu ngài đấy. Nếu ngài không nghe lời, vậy thì tôi cũng hết cách.”
Dư Tuấn Dật cau mày, nghe Khâu Dương Viễn nói một tràng dài, bực bội gắt lên: “Cậu lắm lời thế làm gì, chỉ cần nói một câu: ‘Không giao người ra, sống chết tự chịu!’”
“Anh bạn à, cậu gấp cái gì chứ? Kẻ đáng lo không phải chúng ta, mà là bọn họ kìa! Đại sư tỷ là người nào chứ? Chị ấy không phải người bình thường đâu! Đám này chọc vào chị ấy coi như xui tận mạng. Nếu tôi là cậu, tôi cứ ăn uống, ngủ nghỉ, đi dạo bình thường đi. À mà này, nhớ mua quà về cho tôi và Thổ Phỉ đấy nhé, không là tôi bảo Thổ Phỉ quậy cậu đấy!”
Nói được một nửa, Khâu Dương Viễn liền lạc đề.
Dư Tuấn Dật không thèm đôi co với cậu ấy nữa, cúp máy luôn.
Quản lý cửa hàng không hề để tâm đến lời của Khâu Dương Viễn, chỉ cho rằng bọn họ đang vô cớ nổi nóng, trong mắt hắn ta lóe lên một tia khinh miệt.
Hắn ta nói bằng tiếng Anh: “Thưa ngài, ở đây không có người mà ngài tìm kiếm, xin hãy rời đi, chúng tôi còn phải kinh doanh nữa!”
Dư Tuấn Dật cười lạnh, hai tay đút túi quần: “Tôi đã cho ông cơ hội, là ông tự tìm đường chết. Nhớ đốt nhiều vàng mã đi, đừng để xuống địa ngục rồi lại thành kẻ nghèo rớt mồng tơi!”
Nói xong, hắn xoay người bước đi, trông như đã từ bỏ việc tìm kiếm.
Quản lý cửa hàng nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, trong lòng thầm đắc ý.
Quả nhiên, người Đại Hạ là dễ bị bắt nạt nhất, mất người mà chẳng dám hó hé gì!
Nhưng… câu cuối cùng của hắn có ý gì?
Tại sao lại nhắc đến chuyện đốt vàng mã?
Đốt vàng mã làm gì?
Hắn ta chỉ nghe loáng thoáng từ “địa ngục”, nhưng cũng chỉ nhếch môi cười khẩy, địa ngục thì sao? Những chuyện thất đức hắn ta đã làm còn ít chắc? Nhưng chẳng phải vẫn sống nhởn nhơ đây sao?
Hắn ta không quan tâm đến lời nói của Dư Tuấn Dật, tiếp tục dạo quanh cửa hàng, tìm kiếm những cô gái xinh đẹp vừa bước vào, xem xét bối cảnh của họ.
Một khi tìm được mục tiêu ưng ý, hắn sẽ lập tức ra tay.
Dư Tuấn Dật rời khỏi cửa hàng, tìm kiếm khắp nơi. Cuối cùng, hắn cũng tìm thấy Seno trong một cửa hàng trang sức.
Seno đang chăm chú chọn lựa trang sức, trông có vẻ rất nghiêm túc, thậm chí không nhận ra khi Dư Tuấn Dật bước đến gần.
“Này, đại sư tỷ và tiểu sư muội mất tích rồi. Tôi phải về khách sạn, cậu có về không?”
Seno lười biếng rời mắt khỏi món trang sức, ánh mắt không chút dao động, vẫn giữ vẻ cao ngạo vốn có, như thể tất cả mọi người đều không xứng để hắn bận tâm.
“Không về, chị nói lát nữa sẽ đến tìm tôi.”
Dư Tuấn Dật cau mày: “Nhưng đại sư tỷ và tiểu sư muội mất tích rồi, đại sư chắc chắn sẽ đi tìm họ…”
“Các người là đệ tử của đại sư sao?” Seno đột nhiên hỏi.
Dư Tuấn Dật khựng lại một chút, không hiểu cậu ta hỏi vậy để làm gì, nhưng vẫn thật thà trả lời: “… Không, chỉ có thể xem như đệ tử ngoại môn của đại sư.”
“Nếu là đệ tử của tỷ tỷ, vậy mà chẳng có chút bản lĩnh nào sao?”
Ánh mắt Seno lộ ra vẻ khinh miệt: “Thế thì quá mất mặt tỷ ấy rồi, tại sao còn phải nuôi các người?”
Cậu ta còn không bằng mấy người này sao?
Dù gì cậu ta cũng có nhiều bảo bối và một cái đuôi cá có thể quyến rũ tỷ tỷ, chẳng phải hơn đám người trước mặt sao?
Trên gương mặt tuấn tú của Dư Tuấn Dật thoáng qua một tia lúng túng.
Mặc dù đại sư tỷ rất lợi hại, tiểu sư muội cũng không tệ, nhưng hình như hắn và tên Khâu Dương Viễn kia đúng là chẳng có chút tác dụng nào thật.
Bây giờ bị thiếu niên này nói như vậy, bỗng nhiên trong lòng có chút xấu hổ.
Hắn cũng không giải thích gì thêm, lặng lẽ lấy điện thoại ra, đi sang một bên, gọi cho đại sư Tần.
Lại nói đến Tô Uyển Du và Tạ Hương.
Vốn dĩ hai người đang thay quần áo trong phòng thử đồ, nhưng vừa khóa cửa xong, sàn nhà dưới chân bỗng nhiên nứt ra, cả hai hoàn toàn không phòng bị, cứ thế rơi xuống.
Thực ra, với năng lực của Tô Uyển Du, cô ấy hoàn toàn có thể không rơi xuống, nhưng khi nghe thấy tiểu sư muội cũng bị rơi, cô ấy đã không phản kháng.
Sau khi rơi xuống, phía dưới là một cái cầu trượt, hai người trực tiếp trượt thẳng vào một căn phòng tối đen.
“Sư tỷ, sư tỷ, chị có ở đây không?” Tạ Hương hoảng hốt gọi Tô Uyển Du.
Tô Uyển Du nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ, chị đây.”
“Sư tỷ, làm sao bây giờ? Con búp bê của em vẫn còn ở trên kia, cả Vạn Quỷ Phiên mà đại sư đưa cho em nữa, nếu mất thì sao đây?”
Tạ Hương lo lắng đến mức sắp khóc, hoàn toàn không để ý đến nguy hiểm trước mắt, mà chỉ quan tâm đến con búp bê Âm Mộc và Vạn Quỷ Phiên của mình.
Tô Uyển Du bước tới, nắm lấy tay cô bé: “Chị sẽ lấy lại cho em, đừng lo.”
Cô ấy duỗi dây leo của mình ra, men theo cầu trượt leo ngược lên, dò dẫm vào lại phòng thử đồ, đẩy nắp sàn ra và dễ dàng tìm thấy chiếc túi xách nhỏ.
Con búp bê Âm Mộc có linh tính, sau khi nhận ra Tạ Hương đột nhiên mất tích, đóa mai trên đầu nó từ hồng phấn biến thành đỏ máu, biểu hiện cho sự thay đổi cảm xúc.
Biến thành đỏ máu có nghĩa là nó đang giận dữ, trên người tỏa ra một luồng âm khí lạnh lẽo. Luồng khí này tuy không gây chết người nhưng có thể thu hút âm vật, giống như hoa tươi thu hút ong bướm vậy.
Điều này là kết quả của việc lần trước được gột rửa nhờ công đức, giúp cả Tạ Hương và búp bê Âm Mộc đều được lợi.
Tuy nhiên, nó còn chưa kịp thu hút thứ gì thì đã bị dây leo của Tô Uyển Du quấn lấy, kéo xuống và trở lại trong vòng tay của Tạ Hương. Đóa mai đỏ máu trên đầu nó lại trở về màu hồng phấn.
Tạ Hương ôm lấy búp bê, hôn lên nó một cái, khuôn mặt tràn đầy sợ hãi xen lẫn vui mừng: “May quá, em cứ tưởng mất em ấy rồi.”
Sau khi bình tĩnh lại, cô bé mới quay sang nhìn Tô Uyển Du, hỏi: “Sư tỷ, chúng ta đang ở đâu vậy? Có cần xông ra ngoài không?”
Khóe môi Tô Uyển Du nhếch lên, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt, bỗng nhiên cô hỏi: “Hương Hương, có muốn chơi một trò kích thích không?”
“Trò gì?” Tạ Hương tò mò hỏi.
“Chúng ta chắc là gặp phải bọn buôn người rồi, chắc chắn chúng muốn bán chúng ta đi. Em nói xem, nếu chúng ta đi theo bọn chúng về địa bàn của chúng, rồi làm náo loạn một trận tưng bừng thì sao…”
“Nhưng, nếu đại sư phát hiện chúng ta mất tích, có lo lắng không?”
“Em nghĩ nhiều rồi, người cần lo lắng không phải đại sư, mà là bọn chúng. Hơn nữa, đây là một cơ hội rèn luyện rất tốt. Một lát nữa, chị sẽ cố gắng không ra tay, tất cả dựa vào em…”
“Em… em có thể làm được không?”
“Sao lại không? Tự tin lên, em là đệ tử của đại sư, người đã nói em có thiên phú, tức là đã công nhận khả năng của em.”
“Vâng! Em sẽ thử!”
Hai người còn đang nói chuyện thì đột nhiên, tiếng cửa sắt bị mở ra vang lên, ngay sau đó, một luồng ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào.
“Tat, Hai con nhỏ này là người phương Đông, nhìn cũng xinh đấy. Đưa con bé nhỏ vào đội 2, con lớn vào đội 1, thế nào?”
“Được đấy!”
Đó là cuộc đối thoại giữa hai gã đàn ông, họ nói bằng tiếng Pháp, Tô Uyển Du và Tạ Hương nghe không hiểu, nhưng cũng biết bọn chúng muốn bắt họ đi.
“Foss, hai đứa này có vẻ không sợ hãi lắm, ông nói xem, có phải bị đần không?” Gã đàn ông râu quai nón hỏi.
Gã tên Tat là một đại hán vạm vỡ, hắn đi đến trước mặt Tô Uyển Du, quan sát cô một lượt, rồi nhếch miệng cười: “Đần cũng chẳng sao, quan trọng là khuôn mặt của chúng.”
Tạ Hương vô thức chạm vào túi nhỏ đựng Vạn Quỷ Phiên, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một chút.
Hai người bị tách ra và đưa vào hai chiếc xe khác nhau.
Tạ Hương vừa sợ hãi vừa lo lắng, theo phản xạ nhìn về phía Tô Uyển Du.
Tô Uyển Du mỉm cười, tinh nghịch nháy mắt với cô bé, rồi thản nhiên nói: “Chị sẽ đến tìm em, đừng lo.”