Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám – Chương 273

Ba người đồng loạt lùi lại một bước, sau đó ngẩng đầu nhìn biển số phòng.

Mặt ai cũng đầy hoang mang!

Không sai, đây chính là phòng của đại sư.

Vậy thiếu niên trần như nhộng trước mặt họ là ai?

Hơn nữa, trông cậu ta có vẻ khá trẻ, nhưng lại mang dáng vẻ yêu nghiệt. Đôi mắt sâu thẳm như mặt hồ lấp lánh khiến ai nhìn vào cũng dễ dàng chìm đắm.

Dư Tuấn Dật khinh bỉ hành động tự luyến ngu ngốc vừa rồi của bản thân. Đại sư sao có thể thích kiểu người như hắn chứ? Quả nhiên, gần mực thì đen, sau này không thể tiếp tục dây dưa với họ Khâu được nữa.

Giờ nhìn lại thiếu niên trước mặt, hắn bỗng cảm thấy tự ti.

“Tìm tỷ tỷ à?”

Seno cất tiếng nói bằng tiếng Đại Hạ, trước đó cậu vẫn luôn dùng tiếng Anh, nhưng kể từ khi quen Tần Nhan Kim, cậu đã bắt đầu miệt mài học tập.

Mặc dù cách phát âm vẫn còn chưa chuẩn, nhưng nếu lắng nghe kỹ thì vẫn có thể hiểu được.

“Tỷ tỷ?”

Ba người đồng loạt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Lúc này, giọng của Tần Nhan Kim từ trong phòng vọng ra: “Đứng ngoài đó làm gì? Vào đi!”

Ba người đưa mắt nhìn nhau, đầy hoang mang và… hóng chuyện. Họ vừa bước vào vừa len lén nhìn Tần Nhan Kim, rồi lại nhìn thiếu niên đang quấn khăn tắm, để trần nửa thân trên. Không ai dám lên tiếng.

Tần Nhan Kim vừa chỉnh lại tóc xong, từ phòng trong bước ra liền thấy bốn người trong phòng đều mang một bầu không khí quái dị.

Ánh mắt cô nhanh chóng dừng lại trên người Seno, cau mày nói:

“Không phải đã đưa quần áo cho cậu rồi sao? Mặc vào đi, cứ trần trụi như thế còn ra thể thống gì!”

“Ồ!”

Seno ngoan ngoãn đáp lời, cầm chiếc áo sơ mi lấy từ chỗ Dư Tuấn Dật rồi bước vào phòng tắm.

“Đại, đại sư? Cậu ta là ai vậy?”

Đến thời điểm mấu chốt, vẫn là Tô Uyển Du – sư tỷ cả nhóm lên tiếng trước.

Tần Nhan Kim hờ hững đáp: “Hửm? Một đứa trẻ thôi, Seno, gặp ở bảo tàng Đại X lần trước.”

“Ồ…”

Tô Uyển Du chột dạ đưa tay chạm vào mũi, giọng điệu có chút kỳ lạ.

Tần Nhan Kim lập tức nhận ra, nghi hoặc hỏi: “Các người có chuyện gì à?”

Ba người vội vàng lắc đầu.

“Không, không có gì cả!”

“Chỉ là… đã đến giờ ăn rồi. Tôi có làm vài món đại sư thích ăn…”

Tô Uyển Du nhanh chóng chuyển chủ đề, lấy đồ ăn từ không gian ra. Đồ ăn vẫn còn nóng hổi, hương thơm lập tức lan tỏa khắp căn phòng.

Lúc này, Seno từ phòng tắm bước ra, chiếc áo sơ mi xanh nhạt như được may đo riêng cho cậu, tôn lên dáng vẻ tao nhã và cao quý.

Thế nhưng, vừa mở miệng ra lại mang theo giọng điệu có chút trẻ con đáng yêu: “Oa, thơm quá! Chị ơi, đây là món ăn của Đại Hạ sao? Tôi có thể thử một chút không? Vì để tìm chị, cả ngày nay tôi chưa ăn gì rồi…”

Cậu xoa bụng, tỏ vẻ thèm thuồng và đói khát.

Nếu là người bình thường làm động tác này, chắc chắn sẽ bị coi là có chút “giả trân”, nhưng khi cậu làm, lại khiến người ta không khỏi mềm lòng, nhất là phái nữ.

Tần Nhan Kim thì không có cảm giác như vậy, bởi cô biết rõ bản chất của thiếu niên này, một con cá mà thôi. Cá thì có thể có ý đồ xấu xa gì chứ?

Nhưng ba người kia thì không giống cô.

Năng lực đặc biệt của nhân ngư chính là giọng nói, có thể dùng thanh âm để mê hoặc lòng người. Seno biết Tần Nhan Kim không phải người bình thường, nên không dễ dàng sử dụng khả năng này. Thế nhưng, khi cậu làm nũng, giọng nói ít nhiều vẫn mang theo sức ảnh hưởng.

Thế nên, ba người kia đã vô thức rơi vào sự cuốn hút của cậu.

Ánh mắt họ nhìn thiếu niên bỗng có thêm chút… thương tiếc.

Tần Nhan Kim cau mày, ho nhẹ một tiếng để kéo ba người kia trở lại thực tại.

“Cùng ăn đi!”

Khóe môi Seno khẽ nhếch lên, phong thái tao nhã kéo ghế cho Tần Nhan Kim, sau đó tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.

Cậu ta tò mò như một đứa trẻ, chỉ vào món ăn trước mặt: “Chị ơi, đây là món gì vậy? Mùi thơm quá!”

Tần Nhan Kim giải thích: “Đây gọi là thịt bò cay, một món ăn rất đặc trưng. Cậu thử đi, ngon lắm, nhưng hơi cay một chút. Nếu không ăn được thì thử món khác.”

Thế nhưng, đến lúc ăn, Seno lại gặp rắc rối. Cậu nhìn đôi đũa trong tay với vẻ bối rối, rồi bặm môi nói nhỏ: “Chị ơi, em không biết dùng cái này… Có muỗng không?”

Tần Nhan Kim mỉm cười: “Đũa rất dễ học mà, như thế này này…”

Seno cẩn thận làm theo, đôi lúc không kẹp được thức ăn, Tần Nhan Kim kiên nhẫn hướng dẫn lại. Ba người ngồi cùng bàn lén liếc nhìn nhau rồi âm thầm cắm cúi ăn.

Một lúc sau, sau vài lần thử, Seno cuối cùng cũng gắp được một miếng thịt bò bằng một tư thế rất khó tin. Cậu hớn hở nhìn về phía Tần Nhan Kim: “Chị ơi, nhìn nè! Em gắp được rồi!”

“Ừm! Giỏi lắm!” Tần Nhan Kim mỉm cười.

Dường như cô rất kiên nhẫn với Seno.

Được khen, gương mặt điển trai của Seno bừng lên nụ cười rạng rỡ, tựa như một làn gió mát giữa trời hè oi bức, khiến người ta cảm thấy thư thái.

Sau đó, cậu cẩn thận gắp miếng thịt bò bỏ vào bát của Tần Nhan Kim: “Chị ăn trước đi, em gắp tiếp…”

Thế nhưng, khi miếng thịt chạm vào đầu lưỡi, vị cay xé lập tức lan tỏa. Seno giật mình, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng như bị tô phấn, đôi mắt xanh biếc ngấn nước, trông chẳng khác nào một chú mèo con đáng thương bị bắt nạt.

Suốt từ nãy đến giờ len lén quan sát hai người, Tô Uyển Du và Tạ Hương lập tức cúi gằm mặt, tiếp tục cắm cúi ăn cơm như thể chuyện này không liên quan đến mình.

Dư Tuấn Dật thì khẽ lẩm bẩm niệm Phật, ánh mắt trốn tránh, thậm chí ngay cả món ăn yêu thích cũng không dám gắp, chỉ sợ vô tình nhìn thấy gì đó rồi… “bẻ cong” mất.

Nghĩ đến đây, hắn bỗng nhớ đến Khâu Dương Viễn. Gã đó đến giờ còn chưa có bạn gái, nếu nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ bị “bẻ” mất thôi. Dù sao thì tên đó cũng là loại người không biết điểm dừng mà…

“Chị ơi, cay quá! Cay chết mất!”

Seno thật sự bị cay đến phát khóc. Từ nhỏ cậu đã sống dưới biển, chưa từng tiếp xúc với các món ăn cay, trước đây cũng chưa từng thử qua. Lần này cậu ăn chỉ vì muốn được ăn chung món với chị.

Nhưng không ngờ, cay đến suýt bật khóc.

Tần Nhan Kim bất đắc dĩ, biết cậu không cố ý làm nũng mà là thật sự không chịu nổi. Cô đành dùng thuật điều hòa nước, giúp cậu xoa dịu cảm giác cay nồng.

Đợi đến khi cảm giác bỏng rát tan đi, Seno mới ngoan ngoãn trở lại.

Bữa sáng cứ thế trôi qua trong bầu không khí ngọt ngào đầy ấm áp.

“Đại sư, hôm nay chúng ta có kế hoạch gì không?”

Tô Uyển Du nhớ tối qua đại sư có nhắc đến chuyện đi tìm những kẻ đứng sau màn tính sổ, nhưng bây giờ không biết có còn đi không.

Tần Nhan Kim trầm ngâm suy nghĩ một lúc. Dù sao cũng hiếm khi có dịp ra ngoài, chi bằng cứ thư thả dạo phố một chút, thu thập thêm thông tin về nơi này. Một lát nữa, cô có thể dùng Thiên Đạo để hoàn thành nhiệm vụ, tạm thời chưa cần gấp rút đi tính sổ với đám kia.

Dù sao thì, bên quốc gia X kia cũng đã bị gia tộc ma cà rồng quậy đến gà bay chó chạy rồi, cô chẳng cần vội.

“Hôm nay tạm thời chưa đi. Cứ dạo chơi một chút đã. Uyển Du, cô dẫn mọi người đi mua sắm, thích gì cứ mua. Tôi làm xong việc sẽ đến tìm.”

“Em muốn đi với chị…”

Seno vừa định từ chối thì thấy Tần Nhan Kim rút một tấm thẻ ra: “Đây có chút tiền, cậu cứ tiêu trước đi.”

Cậu thiếu niên lập tức im bặt. Là một nhân ngư, điều cậu không thiếu nhất chính là tiền, nhưng khi nhận tấm thẻ này, cậu lại thấy vui vẻ trong lòng.

Nếu cậu không hiểu sai, trong quan niệm của loài người, tặng thẻ chính là biểu hiện của sự yêu thích.

Dù chị ấy không có vẻ gì là thích cậu… Nhưng thế này có nghĩa là…

Chị ấy muốn “bao nuôi” mình sao?

Seno chớp mắt, nhanh chóng cất thẻ đi: “Vậy bọn em đi dạo trước nhé. Chị phải đến đó nhanh đấy! Em đợi chị!”

“Ừ! Đi đi!”

Ba người Tô Uyển Du vẫn còn đang choáng váng khi rời khỏi khách sạn, đến khi lên xe rồi vẫn chưa hoàn hồn.

Mãi đến khi vào trung tâm thương mại, ba người mới tỉnh táo lại, lập tức vây lấy Seno, ánh mắt lóe lên tia tò mò và hứng thú.

“Khai thật đi, cậu và đại sư rốt cuộc có quan hệ gì?”

“Sao cậu lại gọi đại sư là chị?”

“Với lại… sao sáng nay cậu lại xuất hiện trong phòng của đại sư? Lại còn… không mặc gì?”

Trước mặt Tần Nhan Kim, Seno là một chú chó con ngoan ngoãn, nhưng trước mặt người khác, cậu lập tức khôi phục vẻ cao ngạo, lạnh lùng.

Cậu hơi nghiêng đầu, giơ tấm thẻ trong tay lên, lắc lắc trước mặt họ, giọng điệu đầy đắc ý: “Chẳng phải đã rất rõ ràng rồi sao?”

Nói xong, cậu không để họ có cơ hội truy hỏi thêm mà quay người bước đi.

“Hừ~”

Dư Tuấn Dật nheo mắt: “Thằng nhóc này, trước mặt đại sư thì một vẻ, trước mặt bọn mình lại một vẻ khác.”

“Tôi nghĩ vốn dĩ bản chất của cậu ta đã như thế rồi.”

Tô Uyển Du lườm hắn một cái:
“Chẳng lẽ cậu nghĩ đại sư không biết? Chỉ là đại sư đang dỗ trẻ con thôi!”

Ba người nhún vai, không tiếp tục truy hỏi nữa mà vui vẻ đi mua sắm.

Nhưng…

Lúc mua quần áo, chuyện rắc rối lại xảy ra…

Có thể bạn sẽ thích