“Chị ơi, đúng là chị rồi! Thật tốt quá, cuối cùng cũng gặp lại chị!”
Giọng nói của cậu thiếu niên tràn đầy kinh ngạc và vui mừng. Cậu ôm chặt lấy eo của Tần Nhan Kim một cách tự nhiên, hoàn toàn không có chút dè dặt nào của một người mới quen.
Như thể đã biến thành một người khác, không, phải nói là một con cá mới đúng.
Cơ thể Tần Nhan Kim thoáng cứng đờ.
Nói thật, cô chưa từng để ai đến quá gần mình. Trước đây, chỉ bị Khâu Dương Viễn ôm lấy cánh tay hay bị Tạ Hương ôm chân đã là giới hạn của cô rồi.
Vậy mà bây giờ, con cá này lại dám chui tọt vào lòng cô, còn làm nũng đầy thân mật khiến cô không biết phải đặt tay vào đâu.
Đúng lúc này, trong phòng vang lên tiếng kêu chói tai.
Đại Nha và Nhị Đản dường như đánh hơi được thứ gì đó, vỗ cánh bay vù ra ngoài.
Đại Nha lướt qua người Tần Nhan Kim, hai móng vuốt tóm lấy tóc của Seno, trong khi Nhị Đản thì cào vào quần áo cậu ta. Mỏ nhọn không ngừng mổ xuống, móng vuốt cũng không hề nương tay.
Khung cảnh thoáng chốc trở nên hỗn loạn.
Nếu không nhờ vào lớp vảy bảo vệ trên người, có khi Seno đã bị hai con chim này cào rách da rồi.
“Á! Cái gì thế này?!”
Bị tập kích bất ngờ, Seno hốt hoảng chui tọt vào lòng Tần Nhan Kim. Không phải cậu sợ, mà đơn giản là muốn tranh thủ hưởng thụ sự ấm áp này mà thôi.
Tần Nhan Kim cũng chợt nhớ ra, cú mèo vốn thích ăn cá. Trước đây, trong đạo quán, mấy con cá Koi nuôi trong ao cũng từng bị ba mẹ con chúng nó ăn sạch. Nếu cô không phát hiện sớm, có khi cả ao cá đã chẳng còn con nào.
Mà Tiểu Ngư Tử chính là cá. Trên người cậu ta chắc chắn mang theo mùi tanh của cá, dù người bình thường không nhận ra nhưng Đại Nha và Nhị Đản vốn không phải cú mèo bình thường, dĩ nhiên sẽ ngửi thấy.
Cô lập tức quát lên: “Đại Nha, Nhị Đản, lui xuống!”
Hai con chim chưa từng thấy Tần Nhan Kim quát lớn như vậy bao giờ, liền khựng lại, ngoan ngoãn bay xuống mặt đất. Chúng nhìn cô bằng ánh mắt tội nghiệp, rồi lại nhìn sang Tiểu Ngư Tử, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Tần Nhan Kim nhìn bọn chúng, định lên tiếng trách mắng, nhưng lại nghe thấy giọng nói đáng thương của Seno.
“Chị ơi, da đầu em đau quá, lưng cũng đau nữa. Chị xem giúp em có bị trầy da không…”
Nói rồi, cậu ta hơi cúi đầu, để lộ đỉnh đầu cho cô xem.
Nhìn mái tóc rối bù do bị Đại Nha giật loạn, trên đó còn có một chỏm tóc dựng thẳng đứng lên, khóe môi Tần Nhan Kim khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Cô vươn tay xoa nhẹ đầu cậu ta, đồng thời truyền vào một tia linh khí.
“Được rồi, vào trong đi, thay bộ quần áo khác đi.”
Nhị Đản có sức khá mạnh, vừa rồi cào một cái đã làm rách mấy chỗ trên áo của cậu thiếu niên, để lộ làn da trắng nõn, trên đó còn in vài vết cào đỏ, trông có chút yếu ớt mong manh.
Bảo sao đàn ông thường không nhìn ra chiêu trò của “bạch liên hoa”, mà nếu con trai diễn màn yếu đuối, con gái cũng chẳng thể giữ được lý trí.
Dĩ nhiên, Tần Nhan Kim biết tên nhóc này chẳng hề yếu ớt, chỉ là chuyện này vốn do hai con chim của cô gây ra, nên cô vẫn phải dàn xếp.
Nghe thấy lời mời của đại sư, đôi mắt của Seno lóe lên một tia sáng.
Bước vào phòng, Tần Nhan Kim chỉ về phía phòng tắm: “Cậu dọn dẹp lại bản thân đi, tôi đi lấy cho cậu một bộ quần áo.”
“Vâng ~”
Seno ngoan ngoãn trả lời, rồi ngoan ngoãn bước vào phòng tắm.
Ngay lúc Tần Nhan Kim định gọi điện cho Dư Tuấn Dật nhờ mang quần áo đến, tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm đã vang lên.
Tần Nhan Kim: “…”
Cô bảo “dọn dẹp” ý là chải lại tóc, ai bảo cậu ta đi tắm chứ?
Giờ mà gọi Dư Tuấn Dật đến, không khéo lại gây ra hiểu lầm gì nữa mất.
Xem ra chỉ có thể tự mình đi lấy quần áo rồi.
Vừa bước đến cửa, khóe mắt cô vô tình lướt qua khe hở trên cửa phòng tắm, thoáng thấy một chiếc đuôi cá màu xanh tím mơ màng bên trong…
Biết tắm mà không chịu đóng cửa sao…
Tần Nhan Kim thản nhiên thu hồi ánh mắt, khẽ động ngón tay, một luồng gió nhẹ khép chặt cánh cửa lại.
Bên trong, thấy cửa đã đóng kín, khóe môi Seno khẽ cong lên.
Cậu ta tiếp tục vẫy đuôi, khiến nước bắn tung tóe. Tiếng nước róc rách vang lên, tạo nên một bầu không khí có chút mập mờ khó tả.
Bên ngoài, Tần Nhan Kim chỉ lắc đầu, khẽ thở dài.
Cô dường như đã đoán ra suy nghĩ của Seno, nhưng cô không hề có ý định đó.
Dù cậu thiếu niên có tốt đến đâu, thì cuối cùng, họ vẫn là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau.
Hơn nữa, cô không hề có chút tình cảm nào với Seno, có lẽ việc nuông chiều như vậy chỉ vì thèm thuồng cái đuôi kia mà thôi!
Đến trước cửa phòng của Dư Tuấn Dật, cô gõ cửa.
Dư Tuấn Dật nhanh chóng mở cửa, hắn tưởng là đại sư tỷ hoặc Tạ Hương, nên chẳng để ý hình tượng, cứ thế vừa đánh răng vừa bước ra. Lúc này miệng vẫn còn đầy bọt kem.
“Hả? Đại sư? Sao ngài lại đến đây?” Hắn sững sờ, khó hiểu hỏi.
“Ừm, đến mượn một chiếc áo của anh, có cái nào mới không? Áo sơ mi là được.” Tần Nhan Kim tùy ý hỏi, nhưng lại khiến Dư Tuấn Dật sững người.
Gì cơ?
Tại sao đại sư lại muốn mượn áo của mình?
Còn là áo sơ mi nữa.
Chẳng lẽ đại sư không biết rằng áo sơ mi của con trai không thể tùy tiện cho người khác sao?
Cái này có ý nghĩa đặc biệt đấy.
Hoặc là… đại sư thực ra đối với mình…
Hả, vậy mình có nên đồng ý không, hay là đồng ý đây?
Lỡ như Khâu Dương Viễn biết được, liệu có tức giận đến mức nhảy dựng lên không?
Khoan đã?
Sao mình lại nhớ đến tên đó chứ.
Trong khoảnh khắc ấy, Dư Tuấn Dật vô thức tự bổ não một loạt tình huống, hơn nữa còn theo hướng không thể tả được.
Nhìn thấy vẻ mặt hắn như đang du hành ngoài không gian, ánh mắt của Tần Nhan Kim hơi nheo lại, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Anh đang nghĩ cái gì vậy?”
“Hả? Hả không có gì, không nghĩ gì hết! À… tôi có áo sơ mi đấy, đại sư chờ một chút, tôi đi lấy ngay.” Sắc mặt Dư Tuấn Dật tái mét, vội vã đổi chủ đề, lủi vào phòng.
Hắn vỗ ngực thở phào: “Nguy hiểm thật, suýt nữa mất mạng rồi.”
Những suy nghĩ tự luyến vừa rồi cứ như Khâu Dương Viễn nhập vào người, mình sao có thể nghi ngờ đại sư như vậy được, chắc chắn là bị tên ngốc Khâu kia lây nhiễm rồi!
Hắn không dám để Tần Nhan Kim chờ lâu, lập tức mở hành lý. Nói là hành lý, thực ra chỉ là một chiếc ba lô nhỏ, bên trong có quần áo lót sạch và một bộ quần áo thay.
Dư Tuấn Dật lấy ra một chiếc áo sơ mi chưa mở bao, đưa cho Tần Nhan Kim: “Đại sư, màu xanh được không?”
“Được!”
Tần Nhan Kim nhận lấy chiếc áo rồi quay về phòng mình. Đến tận khi cánh cửa đóng lại, Dư Tuấn Dật vẫn còn mơ hồ.
“Cậu đứng đó ngẩn người làm gì vậy?”
Lúc này, phía sau vang lên giọng nói của Tô Uyển Du. Cô ấy cùng Tạ Hương vừa bước ra từ thang máy, tò mò hỏi.
Dư Tuấn Dật: “Hả? Đại sư tỷ, hai người đi đâu vậy?”
Tô Uyển Du đáp: “Ra ngoài thuê bếp nấu ăn, làm ít món, lát nữa đợi đại sư tọa thiền xong sẽ cùng ăn.”
Hôm qua ăn bữa F thấy mùi vị không hợp lắm, có vẻ ăn không quen, nói chung chẳng có khẩu vị gì. Vì vậy, sáng nay cô ấy cùng Tạ Hương đến siêu thị mua nguyên liệu, sau đó thuê bếp trong khách sạn.
Vừa nãy cô ấy mới trổ tài một chút, hương thơm của món ăn Đại Hạ vừa lan tỏa đã khiến đám người nước ngoài sững sờ, nếu không phải cô lại làm thêm một nồi lẩu lớn, e rằng bọn họ đã lao vào tranh giành mất rồi.
“Tôi đang hỏi cậu đấy, sao cứ thập thò ngoài này vậy? Bị quấy rối à? Hay là gọi dịch vụ phòng?”
Tô Uyển Du trêu chọc.
Mặt Dư Tuấn Dật đỏ bừng, gãi đầu: “Không phải! Là vừa nãy đại sư đến mượn tôi một chiếc áo sơ mi, tôi chỉ thấy hơi kỳ lạ thôi!”
“Mượn áo sơ mi của cậu? Tại sao?” Tô Uyển Du hơi tròn mắt, ngạc nhiên hỏi.
Dư Tuấn Dật kéo khóe miệng: “Làm sao tôi biết được, tôi cũng không dám hỏi.”
Tô Uyển Du xoa cằm, suy đoán: “Theo lý mà nói, trong không gian của đại sư có sẵn quần áo dự phòng, không có lý do gì phải mượn của cậu. Nếu thực sự không có, thì đáng lẽ phải mượn của tôi mới đúng.”
“Vậy nên có thể loại trừ khả năng cô ấy mặc nó. Nghĩa là… chiếc áo sơ mi đó không phải để đại sư mặc, mà là cho người khác mặc.”
Dư Tuấn Dật lập tức tiếp lời: “Mà người đó có 99,9% là đàn ông.”
Tạ Hương mơ hồ, vừa nghịch bông hoa nhỏ trên đầu con búp bê gỗ Âm Mộc, vừa vô thức nói: “Trong phòng đại sư có đàn ông sao?”
Tô Uyển Du và Dư Tuấn Dật nhìn nhau, rồi cùng quay sang nhìn Tạ Hương.
Tạ Hương cảm thấy ánh mắt họ hơi kỳ lạ, bỗng có linh cảm không lành, cô lùi lại một bước: “Đại… đại sư tỷ, hai người nhìn em như vậy làm gì?”
Mắt Tô Uyển Du sáng rực, vỗ vai cô bé: “Tiểu sư muội, đến giờ ăn rồi. Đồ ăn làm xong cả rồi, không ăn nhanh là nguội mất. Đại sư thương muội nhất, muội đi gọi cô ấy ra ăn chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?”
Sắc mặt Tạ Hương cứng đờ, nhưng đại sư tỷ đã nói thế rồi, cô còn có thể nói gì đây.
Chỉ có thể cắn răng đi gõ cửa.
Rồi cửa mở ra, họ liền thấy một chàng trai trẻ quấn khăn tắm bước ra…
Tô Uyển Du, Dư Tuấn Dật, Tạ Hương: …