Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám – Chương 271

Tô Uyển Du cười hả hê, cả người vui vẻ đến mức cười không ngớt.

Oritreger tức đến mức sắp bốc khói, nhưng đồng thời cũng nhận ra bản thân đã hành động ngu ngốc đến mức nào. Hai người trước mặt hắn, ai cũng mạnh mẽ hơn hắn gấp bội, hoàn toàn không phải đối thủ mà hắn có thể chống lại.

Nhưng nếu cứ thế bỏ chạy, hắn lại không nỡ mất mặt. Nếu đồng tộc biết chuyện này, không biết họ sẽ cười nhạo hắn ra sao!

Tuy nhiên, nếu không chạy, hôm nay có lẽ hắn sẽ mất mạng ở đây. Người có thể giết cả em trai mình thì sao có thể tha cho hắn chứ?

Giữa tôn nghiêm và mạng sống, hắn dứt khoát chọn lấy mạng sống.

Oritreger đã ký khế ước với con Cửu Đầu Địa Ngục Ác Khuyển, hai bên tâm ý tương thông. Hắn len lén ra hiệu cho con ác khuyển, ra lệnh nó hỗ trợ hắn một tay.

Cửu Đầu Địa Ngục Ác Khuyển khẽ rên lên một tiếng. Nó cảm nhận được rằng chủ nhân định bỏ rơi mình, đôi mắt đỏ ngầu ngấn nước, đầy vẻ đáng thương và một chút cầu xin.

Thế nhưng, Oritreger chẳng hề bận tâm. Ngay cả bản thân còn lo chưa xong, làm sao hắn có thể để ý đến sống chết của một con thú?

Thấy chủ nhân thực sự không định cứu mình, Cửu Đầu Địa Ngục Ác Khuyển hoàn toàn tuyệt vọng. Trong cơn tức giận, nó cắn răng lao thẳng về phía Tần Nhan Kim và Tô Uyển Du.

Chín cái đầu của nó đồng loạt há toang, hàm răng sắc nhọn ánh lên tia lạnh lẽo. Từ khoé miệng, những dòng nước dãi tanh hôi nhỏ xuống, trông không khác gì một con quái vật bước ra từ địa ngục.

Trước đó, con quái vật này vẫn luôn nằm rạp xuống đất, cộng thêm ánh sáng yếu ớt khiến cư dân mạng không thể nhìn rõ.

Giờ phút này, khi toàn bộ hình dáng của nó lộ ra, cư dân mạng lập tức gào thét trong sợ hãi.

[Aaaaa! Cái quái gì vậy? Nãy còn nằm trên đất không thấy rõ, giờ nhìn kỹ rồi, mẹ ơi, đáng sợ quá!]

[Đừng nói với tôi đây là con chó quái vật do một nhà khoa học điên tạo ra nhé! Ghê quá!]

[Đệt! Sợ đến tè ra quần luôn rồi! Cái thứ này là quỷ gì thế?!]

Ngay cả Tô Uyển Du cũng nhìn ra được đây là chiêu “dương đông kích tây”, sao cô có thể dễ dàng mắc bẫy?

Chỉ là, cô còn chưa kịp ra tay thì Tần Nhan Kim đã nhanh hơn một bước. Cô lập tức dự đoán trước hướng chạy trốn của Oritreger, thẳng tay ném Âm Dương Môn chặn ngay lối thoát.

Oritreger đã nhắm sẵn một hướng chạy ngay khi Cửu Đầu Địa Ngục Ác Khuyển ra tay. Hắn vốn dĩ đã có tốc độ cực nhanh, giờ đây vì muốn chạy thoát, hắn gần như đẩy tốc độ của mình lên đến cực hạn, nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy.

Cũng vì vậy, khi Tần Nhan Kim mở Âm Dương Môn ngay trên đường chạy của hắn, hắn không kịp dừng lại mà bị lực hút từ cánh cổng kéo vào. Nhìn từ bên ngoài, trông như hắn tự lao đầu vào trong đó vậy.

Mọi người: […]

Oritreger hoảng sợ khi bị hút vào Âm Dương Môn, hoảng hốt quay đầu lại, cố gắng bò ra ngoài.

Nhưng Tần Nhan Kim dứt khoát đá luôn con Cửu Đầu Địa Ngục Ác Khuyển vào trong.

Thế là, chủ tớ có bạn đồng hành rồi!

Trước khi Âm Dương Môn khép lại, cư dân mạng vẫn còn nghe thấy tiếng gào thét của Oritreger.

Dù không nghe rõ hắn chửi cái gì, nhưng chắc chắn chẳng có câu nào tử tế cả.

Sau khi dọn dẹp xong Oritreger, cả Thành Phố Chết chìm vào tĩnh lặng. Chỉ có những ngọn lửa trên cao vẫn đang nhảy múa, hắt lên bóng tối những vệt sáng chập chờn.

“Đại sư, giải quyết xong tên cặn bã này rồi, chúng ta có nên quay về không?” Tô Uyển Du hỏi.

Tần Nhan Kim nhận lấy điện thoại, thản nhiên đáp: “Không vội, đã đến đây rồi, còn phải lôi kẻ đã đổ nước bẩn lên người tôi ra ánh sáng.”

“Hả? Chẳng lẽ người bày trò bôi nhọ cô không phải tên ngoại quốc này sao?” Tô Uyển Du kinh ngạc.

Nếu không phải Oritreger, vậy thì bọn họ đến tận đây để làm gì? Dù sao nước F cũng chẳng trả tiền công xuất hiện cho họ.

Chẳng lẽ đại sư định hành đạo trượng nghĩa trên toàn thế giới sao?

Hay là đơn giản chỉ vì muốn trừ hại cho dân?

“Ừm! Hắn chỉ đơn thuần muốn đến để báo thù cho em trai. Nếu không có kẻ giật dây phía sau, thì đã chẳng kiện lên đến chỗ Cục Đặc Dị rồi.”

Khóe môi Tần Nhan Kim khẽ nhếch lên: “Mấy kẻ đó tưởng rằng mình giấu giếm rất kỹ, nhưng thực ra…”

“Bọn họ quên mất đại sư là ai rồi!” Tô Uyển Du tiếp lời.

Nói xong, cô nàng tự che miệng cười trộm: “Không biết bọn họ nghĩ gì nữa? Đại sư xuất thân từ nghề bói toán, chẳng lẽ họ tưởng đẩy một kẻ chết thay ra là có thể che mắt được sao? Ngây thơ quá đi!”

Tần Nhan Kim phất nhẹ tay, ngọn lửa lơ lửng trên đầu liền tắt, cô khẽ cười: “Bây giờ, cấp cao của bọn ma cà rồng đã biết mình bị lợi dụng bởi nước X, họ đã tìm đến tận cửa rồi.”

“Khà khà khà~ Đáng đời!” Tô Uyển Du cười hả hê.

“Được rồi, đến đây thôi mọi người, hẹn gặp lại sau nhé!”

Tần Nhan Kim chào tạm biệt fan rồi tắt livestream. Ngay khi vừa kết thúc, cô ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy trong bóng tối có hai đốm sáng trắng đang di chuyển.

Tô Uyển Du cũng nhìn theo, nhướn mày: “Ơ? Là Đại Nha và Nhị Đản à? Hai đứa này chẳng phải ra ngoài chơi rồi sao? Sao về nhanh vậy?”

“Ừm! Có lẽ mang thứ gì đó hay ho về rồi.”

Tầm nhìn của Tần Nhan Kim vượt xa người thường, dù ở khoảng cách xa như vậy, cô vẫn thấy rõ thứ mà hai sinh vật đó đang cầm trong vuốt. Khóe miệng cô khẽ giật giật.

“Thứ hay ho?” Tô Uyển Du lập tức hào hứng.

Hai sinh vật nhỏ lao đến rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đáp xuống trước mặt Tần Nhan Kim, nhẹ nhàng đặt vật trong vuốt xuống đất, rồi tròn xoe mắt nhìn cô, ánh mắt lấp lánh như đang mong được khen thưởng.

“Ơ…”

Tô Uyển Du nhìn chằm chằm vào hai quả trứng đen thui, xấu xí, cạn lời.

“Trứng gì đây? Trứng ngỗng trời à?”

Trong trí nhớ của cô ấy, trứng ngỗng trời có vẻ cũng có màu như vậy, nhưng hình như to hơn chút.

Tần Nhan Kim nhìn hai quả trứng rồi hỏi: “Hai đứa thích nó à?”

Cả hai không trả lời, nhưng đồng tử giãn to ra, rõ ràng là rất thích.

“Được rồi, mang về tự ấp đi, xem thử nở ra cái gì.”

“Đại sư, ngay cả ngài cũng không biết đây là trứng gì sao?” Tô Uyển Du ngạc nhiên hỏi.

Tần Nhan Kim nở nụ cười bí hiểm: “Biết chứ, nhưng nói ra bây giờ thì đâu còn bất ngờ nữa.”

“Thôi được~” Tô Uyển Du nhún vai, không hỏi thêm.

Biết mình có thể mang trứng về, Đại Nha và Nhị Đản trông rất hào hứng.

Sau khi về khách sạn, Tần Nhan Kim còn đặc biệt chuẩn bị cho chúng một cái tổ ấm áp…

À không…

Là Tô Uyển Du dùng dây leo của mình đan thành một chiếc tổ, sau đó xé hai cái gối lông vũ để lót bên trong, đặt hai quả trứng đen thui vào.

Nhị Đản lập tức đẩy Đại Nha vào trong.

Đúng vậy, có vẻ như Nhị Đản biết mình là giống đực, nên thúc giục chị gái đi ấp trứng.

Đại Nha cũng không từ chối, nó chui vào tổ, tìm một tư thế thoải mái rồi nằm im.

Đột nhiên, Tần Nhan Kim như nhớ ra điều gì, cô lấy từ không gian ra một quả trứng khác, từng mang về từ Hiệp hội Phong thủy.

Quả trứng này có màu xanh nhạt, cầm trên tay phát ra ánh sáng lấp lánh, những hoa văn thần bí trên vỏ trứng càng trở nên kỳ dị.

Thế nhưng, ngay khi cô lấy quả trứng ra, biểu cảm của Đại Nha và Nhị Đản liền thay đổi. Cả hai dường như rất sợ hãi quả trứng này, đồng tử co lại.

Đại Nha thậm chí còn xòe nửa cánh ra, bộ lông dựng đứng như gà mẹ che chở đàn con.

“Hả? Sao thế?”

Tần Nhan Kim khó hiểu, thử đưa quả trứng xanh đến gần chúng. Quả nhiên, vừa nhích lại, Đại Nha liền kêu lên một tiếng chói tai.

Cô lập tức thu trứng lại, nhíu mày: “Sợ hãi? Hay là kiêng kỵ?”

Tiếc rằng, hai sinh vật nhỏ chẳng thể trả lời cô.

Cô trầm tư một lúc rồi quyết định: “Phải hỏi Thổ Phỉ xem sao, có lẽ nó sẽ cảm nhận được thứ bên trong.”

Sau khi thu quả trứng xanh vào không gian, Đại Nha và Nhị Đản mới dần bình tĩnh lại.

Cô xoa đầu cả hai, truyền cho chúng một chút linh khí để trấn an: “Được rồi, ngủ đi, mai còn nhiều việc phải làm!”

“Gu gu~”

Sau khi rửa mặt xong, Tần Nhan Kim lên giường ngủ.

Ánh trăng rọi xuống chiếc giường trắng muốt, phản chiếu gương mặt thanh tú của cô, phủ lên một tầng sáng dịu dàng.

Một đêm yên bình.

Sáng hôm sau.

Tần Nhan Kim vừa rửa mặt, đang ngồi thiền thì có tiếng gõ cửa.

Cô nhíu mày.

Tô Uyển Du biết rõ giờ này cô đang ngồi thiền, tuyệt đối không đến gõ cửa vào lúc này, trừ khi là người không quen biết.

Ai vậy?

Chợt, cô nhớ đến người đàn ông tự xưng là phục vụ phòng hôm trước, sắc mặt hơi trầm xuống.

Vốn không định để ý, nhưng đối phương dường như rất kiên nhẫn, tiếp tục gõ cửa không ngừng.

Bất đắc dĩ, cô phải mặc đồ chỉnh tề rồi đi ra mở cửa.

Vừa mở cửa, cô thoáng ngạc nhiên, chưa kịp nói gì thì người trước mặt đã nhào thẳng vào lòng cô…

Có thể bạn sẽ thích