Tuy không hiểu rõ lời của người đàn ông, nhưng ít nhiều gì thì Tần Nhan Kim cũng có thể đoán được ý tứ của gã.
Thật khó tưởng tượng rằng cô mới chỉ mười tám tuổi, còn người đàn ông này lại có những suy nghĩ nguy hiểm như vậy. Là do cô quá bảo thủ, hay do người nước ngoài quá cởi mở?
Lúc này, cửa phòng của Dư Tuấn Dật mở ra. Vốn dĩ hắn định tìm sư tỷ để nói chút chuyện, nhưng không ngờ lại chứng kiến cảnh này.
Điện thoại của hắn vẫn còn kết nối với Khâu Dương Viễn, đầu dây bên kia vẫn không ngừng nói gì đó, âm thanh có chút ồn ào.
Nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt đứng trước cửa phòng của đại sư, lại còn cố tình phô trương vẻ quyến rũ, Dư Tuấn Dật lập tức cau mày bước tới.
“Ê! Anh là ai? Đến đây làm gì?”
Người đàn ông nhìn Dư Tuấn Dật, rồi lại liếc sang Tần Nhan Kim, ngay sau đó như bừng tỉnh, nở một nụ cười đầy ám muội: “Ồ, thưa quý cô thân mến, hóa ra cô có bạn trai rồi. Thật sự xin lỗi, vậy tôi không làm phiền nữa. Tôi đi hỏi người khác vậy.”
Nói xong, gã quay lưng rời đi.
Tần Nhan Kim và Dư Tuấn Dật nhìn theo gã, rồi lại thấy gã dừng lại trước cửa phòng của Tô Uyển Du, tạo dáng đầy phong trần mà gã tự cho là cuốn hút, sau đó gõ cửa.
Cửa vừa mở ra, hiện lên gương mặt xinh đẹp rạng rỡ của Tô Uyển Du. Ban đầu, cô ấy còn mang theo chút ý cười, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông xa lạ đứng ngoài cửa, nụ cười lập tức tắt lịm, sắc mặt lạnh lùng đến cực điểm.
“Anh là ai? Gõ cửa làm gì?”
Biết gã không hiểu tiếng Trung, nhưng chỉ cần nhìn biểu cảm và nghe giọng điệu của cô là đủ để hiểu rõ thái độ rồi.
Tần Nhan Kim, Dư Tuấn Dật: “…”
Chỉ là một chuyện vặt vãnh, mọi người cũng không để tâm.
Nửa đêm, đúng mười hai giờ.
Đang nằm trên giường, Tần Nhan Kim đột ngột mở bừng mắt.
Cô nhanh chóng ngồi dậy, bước ra ban công, phóng tầm mắt về phía xa, nơi có Thành Phố Chết.
Từ đó vọng lại một tiếng tru kéo dài đầy ma mị, như tiếng chó sói giữa màn đêm. Cùng với đó là một luồng dao động năng lượng khó hiểu, tựa như một khúc ru ngủ, giúp cải thiện chất lượng giấc ngủ của những người xung quanh.
Cô lập tức cảm thấy có điều gì đó bất thường, liền quay vào phòng khách sạn, đánh thức ba đồ đệ của mình.
Lạ thay, ngoại trừ Tô Uyển Du, những người khác đều ngủ rất say.
Ngay cả Tô Uyển Du cũng phải nhờ đến sự tác động mạnh mẽ của Tần Nhan Kim mới có thể tỉnh dậy, nếu không, e rằng cô ấy cũng chẳng thể nào tự mở mắt nổi.
“Đại sư? Có chuyện gì vậy?” Tô Uyển Du mơ màng mở mắt, vô thức hỏi.
“Uyển Du, tỉnh táo lại đi, cô bị thôi miên rồi.”
Vừa dứt lời, Tần Nhan Kim lập tức truyền một chút “sóng âm linh lực”, đánh thẳng vào tầng chắn của thôi miên.
Lớp chắn vừa vỡ, Tô Uyển Du liền bừng tỉnh hoàn toàn.
Sau khi nhận thức được mọi chuyện, cô ấy đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, cả người như vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng.
“Đại sư, tôi… tôi bị sao vậy? Sao toàn thân đau nhức, còn thấy kiệt sức nữa?” Giọng cô ấy hơi khàn, lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Tần Nhan Kim vừa dặn dò vừa lấy ra một viên đan dược, đặt vào miệng cô ấy, đồng thời truyền cho cô một luồng linh lực.
“Thành Phố Chết có điều gì đó rất bất thường. Bây giờ tôi phải ra ngoài một chuyến, cô hãy ở lại chăm sóc Dư Tuấn Dật và Tạ Hương.”
“Đại sư, để tôi đi cùng với ngài!” Tô Uyển Du lo lắng nói.
Tần Nhan Kim suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý: “Được. Nhưng chờ tôi một chút, tôi cần bảo vệ họ trước đã.”
Dứt lời, cô đi đến bên Tạ Hương, lập tức dựng lên một kết giới, tách biệt cô bé khỏi ảnh hưởng của tiếng vọng bí ẩn kia.
Dư Tuấn Dật cũng được bảo vệ bằng cách tương tự.
Sau khi hoàn tất, Tần Nhan Kim cùng Tô Uyển Du cưỡi quạt ngọc bay thẳng đến bầu trời phía trên Thành Phố Chết.
Nơi này tập trung không ít người có thân phận đặc biệt, bởi gần đây xuất hiện nhiều tin đồn kỳ lạ.
Tất cả đều đến đây vì một mục đích, truy tìm dấu vết của Cửu Đầu Địa Ngục Ác Khuyển!
Mặc dù chỉ là lời đồn, nhưng chính sự biến mất bí ẩn của cả thành phố này đã khiến những lời đồn thổi ấy càng trở nên đáng tin hơn.
“Đại sư, nhìn những người đó kìa, họ bị thôi miên hết rồi đúng không?”
Tô Uyển Du chỉ xuống những người đang đi qua đi lại bên dưới. Họ trông như đang lang thang vô định, nhưng bộ dạng đó lại khiến người ta có cảm giác như họ đang mộng du.
Tần Nhan Kim nghiêm túc gật đầu, giải thích: “Ừm! Dấu hiệu sinh tồn của họ không bị ảnh hưởng, nhưng sinh mệnh lại đang dần mất đi từng chút một. Tuy không nghiêm trọng lắm, nhưng nếu cả một thành phố đều bị ảnh hưởng, dù mỗi người chỉ mất đi một ngày tuổi thọ, thì con số đó cũng thật khủng khiếp.”
“Vậy phải làm sao? Có nên đánh thức họ không?” Tô Uyển Du cau mày hỏi.
Tần Nhan Kim lắc đầu: “Vô ích thôi, họ ngủ rất sâu. Ngay cả cô, tôi cũng tốn không ít công sức mới đánh thức được. Giờ chỉ có thể tìm ra nguồn phát ra âm thanh trước đã.”
“Âm thanh? Nhưng tôi đâu có nghe thấy gì đâu.” Tô Uyển Du sững sờ, nghiêng đầu lắng nghe, nhưng không nghe được gì cả, liền lắc đầu.
Tần Nhan Kim giải thích: “Bởi vì âm thanh này truyền đến từ dưới lòng đất, không phải là âm thanh thực sự, mà là một dạng sóng âm lan tỏa.”
“Dưới đất? Vậy chúng ta xuống đó bằng cách nào?”
Tô Uyển Du chớp mắt: “Đào hố sao?”
Tần Nhan Kim liếc nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên: “Không cần, tôi có cách ép thứ đó ra khỏi mặt đất.”
Chiếc quạt ngọc đáp xuống, cô cảm nhận sự chuyển động của thứ gì đó dưới lòng đất, rồi nhanh chóng xác định một vị trí.
Thấy đại sư dừng lại, Tô Uyển Du ngẩn người, hạ giọng hỏi: “Đại sư, có chuyện gì vậy?”
“Chính là chỗ này!”
Tần Nhan Kim ngồi xổm xuống, đặt lòng bàn tay phải lên mặt đất: “Cô rời khỏi mặt đất đi.”
Rời khỏi mặt đất?
Tô Uyển Du nhìn quanh, thấy bên cạnh có một cây đại thụ, liền lập tức tạo ra hai sợi dây leo, quất nhẹ một cái để quấn chặt lên cành cây.
Cô thuận thế nhảy lên, rồi nhìn xuống Tần Nhan Kim bên dưới.
Chỉ thấy đại sư đặt tay lên mặt đất, nhẹ giọng thốt lên hai chữ: “Sét đến!”
Ngay lập tức, từ lòng bàn tay cô lóe lên những tia sét màu tím, bắn ra tứ phía.
Tia sét lách tách lan rộng trên mặt đất, trông giống như pháo hoa bùng nổ trên bầu trời, nhưng lần này là từ mặt đất mà khuếch tán ra.
Tô Uyển Du trợn to mắt, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, vội lấy điện thoại ra quay lại cảnh tượng “hiệu ứng đặc biệt” này.
Tia sét lan truyền với tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ một phạm vi rộng trăm mét, như thể đại sư đã phủ lên mặt đất một mạng lưới điện khổng lồ.
Nhưng cô không biết rằng, sấm sét không chỉ lan trên mặt đất mà còn đánh xuống lòng đất.
Bất cứ sinh vật nào ẩn nấp dưới lớp đất hàng trăm mét đều bị sét giáng xuống, đến mức xương cốt cũng không còn.
Cái cây mà Tô Uyển Du đang đu bám thực ra cũng đã bị điện giật chết, chỉ là bề ngoài chưa lộ ra thôi!
Cùng lúc đó…
Dưới lòng đất khoảng trăm mét, hai con ác khuyển có chín cái đầu, mười tám con mắt chó, bộ dạng hung ác và xấu xí, bị sấm sét giáng trúng, phát ra những tiếng tru thảm thiết như chó con bị hành hạ.
Chúng điên cuồng giãy giụa, sau đó đột nhiên xuyên qua từng lớp đất, trồi lên mặt đất.
Đúng vậy, cứ như nấm mọc lên vậy.
“Auuuuuuu…”
Tiếng kêu thảm thiết đến mức nếu là người yêu động vật nghe thấy, có lẽ đã mềm lòng rồi.
Nhưng Tần Nhan Kim, người hiểu rõ hai con quái vật này, chỉ lạnh lùng cười khẩy: “Gào thêm nữa là ta giết đấy!”
Mặc dù hai con ác khuyển không hiểu lời cô nói, nhưng sát khí tỏa ra từ cô đủ khiến chúng ngoan ngoãn ngậm miệng, không dám kêu thêm một tiếng nào.
Giọng Tần Nhan Kim lạnh lẽo: “Nói đi, tại sao các ngươi lại ở đây? Ai sai các ngươi đến?”
Hai con này vốn không phải sinh vật của Đại Hạ.
Vừa rồi cô quát bằng tiếng Đại Hạ, nhưng rõ ràng chúng chẳng hiểu gì, trong mắt còn hiện lên vẻ hoang mang.
Nếu là chó của Đại Hạ, ít nhất cũng phải hiểu tiếng người chứ!
Hơn nữa, tà khí tỏa ra từ chúng hoàn toàn khác với lũ hung thú của Đại Hạ. Cô không thể chỉ ra cụ thể là khác ở điểm nào, nhưng linh cảm mách bảo cô như vậy.
Quan trọng hơn, chúng lại xuất hiện ở nước ngoài…
Người Đại Hạ đông như vậy, chẳng lẽ mấy con chó này yêu nước đến mức xuất ngoại để quấy nhiễu người ta? Hơn nữa, làm sao chó có thể ra nước ngoài được? Chúng còn chẳng hiểu tiếng nước ngoài nữa là…
“Auuu auuuu!”
Trong lúc cô đang suy nghĩ, hai con ác khuyển không ngừng giãy giụa, điên cuồng tấn công Tần Nhan Kim.
Ánh mắt cô lạnh đi, chiếc quạt ngọc trên tay bỗng mở ra, tạo thành một cơn gió lốc thổi thẳng vào mặt hai con quái vật.
Cơ thể chúng to như những con trâu trưởng thành, nhưng bị cơn gió này quét qua liền bay vút lên không trung, vẽ thành một đường vòng cung rồi nện mạnh xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề.
“Auuuuu…”
Lần này, tiếng tru yếu ớt hơn hẳn, có vẻ như chúng đã bị hành đến nửa sống nửa chết.
Tần Nhan Kim bước đến gần, từ trên cao nhìn xuống, bàn tay duỗi ra, lòng bàn tay lập lòe tia sét tím kỳ dị. Hai con quái vật lập tức đầu hàng.
Chúng há miệng nôn khan hai lần, một viên tròn phát ra mùi hôi thối rơi từ miệng chúng xuống chân Tần Nhan Kim.
Cô cau mày, nhanh chóng tránh sang một bên, vẻ mặt đầy chán ghét…