Một cơn gió dữ táp mạnh từ phía sau, khóe môi Tần Nhan Kim nhếch nhẹ.
“Rầm!”
Tiếp theo là tiếng la đau đớn.
Cô ngã xuống đất, giả vờ ngất.
Còn Tuy Hoa, người vừa tấn công cô bằng cây gậy gỗ, lại đau đến mức nghiến răng, ôm lấy cái cục u to trên gáy, lăn lộn trên mặt đất.
Dù không thấy được cảnh tượng, người xem livestream vẫn đoán ra được mọi chuyện.
Bình luận trên livestream:
[Dù không thấy, nhưng tôi đã tưởng tượng ra hết rồi.]
[Cô ta đúng là nực cười, còn muốn đánh lạc hướng Đại sư Tần. Đến cả đám quái vật già đời kia còn không làm gì được đại sư, cô ta chỉ là một bà thôn quê mà đòi làm sóng làm gió sao?]
[Cười muốn xỉu. Nếu là tôi, sẽ chỉ tay lên trời hét lớn: “Nhìn kìa, máy bay kìa!”]
[Rốt cuộc, đây là một đám người thế nào? Nếu Đại sư chỉ là một cô gái nhỏ yếu ớt thì chuyện gì sẽ xảy ra?]
[Gã đàn ông già lúc nãy nhìn Đại sư bằng ánh mắt dâm ô, chắc chắn bọn chúng là đồng bọn.]
[Tôi thấy ba bà lão ở đầu làng cũng không phải người tốt. Nếu không, sao họ lại để Đại sư vào làng?]
[Có ai biết đây là đâu không?]
[Một phút thôi, tôi sẽ tra ra toàn bộ thông tin về nơi này!]
Dân mạng quả thực rất giỏi và… cũng rất rảnh. Chỉ trong vòng một phút, họ đã tìm ra lai lịch của ngôi làng.
[Ngôi làng này tên là Đại Tỏa, nằm ở tỉnh X, thành phố XX. Dân làng chưa đến 100 hộ, nhưng ở đây có nhiều kiến trúc cổ xưa được bảo tồn. Bà lão lúc nãy nói đúng, từ đường trong làng đã hơn 300 năm lịch sử. Vì thế, nơi này thỉnh thoảng có vài hot streamer đến khám phá.]
[Tuy nhiên, phong thủy ở đây không tốt. Những người từng đến đây đều gặp chuyện kỳ lạ khi trở về. Thậm chí, từng xảy ra sự mất tích ở làng này. Do đó, những năm gần đây, Đại Tỏa trở nên hiu quạnh.]
[Dĩ nhiên, vẫn có những người không tin, gan lớn chạy đến đây. Ngay cả cảnh sát và người của Cục Đặc Dị cũng từng đến, nhưng không phát hiện điều gì bất thường. Cuối cùng, chỉ có thể đổ lỗi cho phong thủy.]
[Trời ơi, thật đáng sợ. May là người vào đây là Đại sư Tần. Nếu là người khác, không biết chuyện gì đã xảy ra.]
Khi ấy, Tần Nhan Kim hoàn toàn không biết dân mạng đã tra ra sự bất thường của làng Đại Tỏa. Cô vẫn nằm trên đất, còn Tuy Hoa sau khi dịu lại cơn đau, khuôn mặt vặn vẹo, định tung một cú đá vào cô.
Nhưng chân trái vấp vào chân phải, Tuy Hoa ngã úp mặt xuống đất, hét lên đau đớn. Cô phun ra một ngụm máu kèm theo hai chiếc răng cửa.
Tuy Hoa trở nên ngoan ngoãn, không dám ra tay với Tần Nhan Kim nữa, mà chỉ hằn học chửi thề rồi quay người bỏ đi.
Khi Tuy Hoa rời khỏi, Tần Nhan Kim lập tức bật dậy, lấy ra một lá bùa nhỏ. Trên lá bùa có viết những ký hiệu phức tạp. Cô vẫy tay vài lần, bùa cháy rực, và ngay sau đó, một “Tần Nhan Kim” khác hiện ra trên mặt đất.
Đây là một con rối làm từ giấy, giống hệt những con rối cô từng dùng ở Đại X. Tuy nhiên, con rối này không linh hoạt mà chỉ là công cụ, không mang cảm xúc. Nói đơn giản, nó giống như một búp bê sứ, chỉ biết chớp mắt và nói những câu được “lập trình”.
Tần Nhan Kim chính là người điều khiển “chương trình” ấy.
Khi Tuy Hoa dẫn theo Lưu Thiên quay lại, cô đã dán bùa tàng hình và mở điện thoại để livestream.
“Mau mang người về từ đường!”
Nhìn “Tần Nhan Kim”, Lưu Thiên ánh mắt sáng lên, xoa tay nói: “Con bé này xinh quá. Hay để tôi nếm thử trước, cô đừng nói với bà lão nhé!”
Sắc mặt Tuy Hoa tái mét, cảnh cáo: “Lưu Thiên, cậu muốn chết thì chết một mình. Trước đây cậu làm gì cũng được, nhưng bây giờ bên ngoài đang nhìn chằm chằm. Nếu làm bà lão liên lụy, cẩn thận mà những thứ kia nửa đêm bò lên giường cậu.”
Lưu Thiên tái mặt, lập tức nhổ nước bọt, hung hăng nói: “Cô tưởng cô tốt đẹp lắm à? Trước đây chẳng phải khóc lóc dưới chân tôi sao? Giờ thì sao? Cũng phải mặc cái thứ này thôi!”
Nói xong, hắn nắm lấy thắt lưng của Tuy Hoa và kéo mạnh.
Tuy Hoa hét lên đau đớn, nước mắt suýt trào ra. Cô căm hận tát hắn một cái, ánh mắt đầy sát ý.
“Phì, cậu là đồ cóc ghẻ, còn dám nhìn lại mình trong gương không? Nếu tôi không bị các người hủy hoại, tôi đã sớm có gia đình yên ấm.”
“Khốn kiếp, Lý Tuy Hoa, cô chán sống rồi!”
Bị tát một cái, Lưu Thiên nổi điên, mặc cho Tuy Hoa cào cấu, hắn túm lấy dây lưng hai bên và kéo mạnh lên.
“Á…!”
Tuy Hoa đau đớn rên rỉ, thân mình không ngừng quằn quại, khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh lớn như hạt đậu lăn dài trên hai má.
“Tôi sai rồi, tôi rồi, tôi xin lỗi, em trai à, tha cho tôi đi, đau lắm…”
Lưu Thiên cười lạnh một tiếng, ném cô sang một bên, nhếch mũi đầy mỉa mai: “Lý Tuy Hoa, cô đúng là một con đàn bà hư hỏng. Ai mà chẳng biết lão chồng già của cô bất lực. Cho cô đeo thứ này chẳng phải để ngăn cô đi dụ dỗ người khác sao? Đồ đê tiện, phì, ai thèm chứ!”
Tuy Hoa lau nước mắt, không dám chọc giận hắn thêm, chỉ có thể cẩn thận xoa bụng dưới, chỗ đó đau nhói từng cơn.
“Đồ xúi quẩy!”
Lưu Thiên nói xong, vác “Tần Nhan Kim” lên vai rồi rẽ vào con đường nhỏ.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, ánh mắt Tuy Hoa như nhiễm độc, nghiến chặt răng, đầy hận thù mà nói: “Lưu Thiên, đợi đấy, sớm muộn gì tôi cũng khiến cậu sống không bằng chết.”
Cô khó khăn đứng dậy, loạng choạng rời đi.
Lúc này, bình luận trong livestream cuộn lên như điên:
[AAAAA chuyện gì thế này, tôi thực sự được xem miễn phí sao?]
[Thật luôn, cô ấy kêu thảm thế, nhưng sao tôi cảm giác cô ấy còn thấy… thoải mái?]
[Tôi vừa tra thử, không may bị bạn trai phát hiện, giờ anh ấy đặt hàng rồi, các chị em ơi, tôi phải làm sao đây?]
[Không sao đâu, dịch vụ giao hàng sẽ bảo mật thông tin cá nhân của bạn.]
[Hahahaha người ta nói đến giao hàng à? Cộng đồng mạng bây giờ không chỉ đầu óc lệch lạc mà bộ dáng cũng lệch.]
[Cái gì vừa xảy ra vậy? Lão Hổ, giờ ông không còn chút giới hạn nào à? Ngày xưa ông không thế này.]
[Ngày xưa là ngày xưa, giờ lão Hổ thành “Nữu Nữu Lộc Tiểu Hổ” rồi.]
Tần Nhan Kim khẽ ho một tiếng: “Trong phòng livestream cấm nói lạc đề!”
Cô đi theo sau Lưu Thiên, rẽ đông rẽ tây, cuối cùng bước vào cổng sau của một ngôi từ đường cổ kính.
[Ối trời đất ơi, tôi hoa mắt rồi à? Mấy thứ trên tường là cái gì vậy?]
[Sợ quá, lâu lắm rồi mới thấy thứ này, suýt thì ném điện thoại đi.]
[Huhu các chị em ơi, ai hiểu tôi không? Tôi ở nhà một mình, thấy thứ đó liền chạy ra ngoài ngay, cảm giác ngoài đường còn an toàn hơn.]
[Nhiều linh hồn thế này, đã có bao nhiêu người chết ở đây chứ!]
[Mây đen che phủ, ai mà vào đây chắc chắn gặp xui xẻo, dính vào chỉ có điên.]
[Sao Cục Đặc Dị không phát hiện ra nhỉ? Họ nổi tiếng xử lý mấy vụ thế này mà. Chuyện gì đây?]
[Trời ạ, cái bóng ma vừa lóe qua kia chính là bạn học của tôi mất tích ba năm trước. Lúc đó chúng tôi đi du lịch, giữa đường thất lạc, không ngờ cô ấy đã chết rồi.]
[Người trong này nhìn ai cũng quen quen. Cô gái tóc dài hình như từng xuất hiện trong thông báo tìm người, nghe đâu tiền thưởng lên đến năm trăm triệu. Còn cô gái mặc váy trắng kia, nhà cô ấy cũng treo thưởng mấy trăm triệu. Không tin mọi người tra thử đi, còn có cả ảnh nữa!]
Khi cộng đồng mạng tiếp tục bàn tán, Tần Nhan Kim đã bước vào từ đường.
Ánh sáng trong từ đường hơi u tối, không khí xung quanh lạnh lẽo, thêm mùi ẩm mốc nhàn nhạt khiến nơi này càng thêm rợn người.
Chưa kịp bước vào sâu, cô đã nghe thấy tiếng nói chuyện.
“Má, đây là hàng mới hôm nay, trẻ trung, xinh đẹp, da dẻ lại còn mịn màng, như có thể vắt ra nước vậy.”
Giọng Lưu Thiên đầy nịnh bợ.
Một lúc sau, một giọng nói khàn khàn già nua, tựa như lưỡi cưa kéo trên gỗ, khiến người nghe tê dại da đầu cất lên: “Ừ, cậu có lòng. Cái này cho cậu, người ở lại, cậu đi đi!”
“Cảm ơn má, cảm ơn má, má cứ từ từ tận hưởng, con xin phép về trước.”
Tần Nhan Kim bước vào chính điện, thấy trên ghế chính là một bà lão mặc váy đỏ.
Tóc bà được búi kiểu không hợp tuổi, khuôn mặt đầy nếp nhăn được trang điểm “tinh tế,” trên chân là đôi giày cao gót đẹp đẽ. Thế nhưng, nhìn thế nào cũng cảm thấy quái dị.
Khi mọi sự chú ý của người xem livestream đổ dồn vào bà lão, đột nhiên bà quay đầu nhìn chằm chằm về phía họ.
Ánh mắt bà sắc bén, tràn đầy sát khí.
“Ai đó?”