Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám – Chương 214

“Dais, ra ngoài đi, ở đây không cần anh.”

Thiếu niên lạnh lùng nói với thuộc hạ đang kiểm tra căn phòng.

“Vâng, thiếu gia, tôi sẽ chờ ngoài cửa. Ngài có gì căn dặn cứ gọi tôi!” Người đàn ông tên Dais cung kính rút lui.

Tần Nhan Kim vốn định rời đi ngay lập tức, nhưng khi nhìn thấy thiếu niên này, cô cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ. Đó không phải là xúc cảm từ nội tâm mà là sự tò mò thuần túy về cậu ta.

Thiếu niên tháo kính, bước vài bước, rồi đột nhiên khẽ nhíu mày, đôi mắt xanh lam sâu thẳm như đại dương nhìn về phía Tần Nhan Kim.

Nơi đó rõ ràng trống không, nhưng cậu luôn cảm thấy có thứ gì đó đang dõi theo mình.

Cậu tiến lại gần, dừng cách chưa đầy nửa mét, rồi khẽ hít một hơi. Quả nhiên trong không khí thoang thoảng một mùi hương lạnh.

Thiếu niên lùi lại một bước, cảnh giác nhìn quanh căn phòng trống rỗng: “Ai! Ai ở đó?”

Tần Nhan Kim không ngờ thiếu niên lại nhạy cảm như vậy.

Đồng thời, cô cũng biết cậu chỉ đang cố ép cô phải lộ diện. Nếu cô không hiện thân, cậu cũng chỉ tự nghi ngờ bản thân mà thôi.

Nhưng…

Cô xóa bùa ẩn thân trên người, mỉm cười chào hỏi: “Xin chào, cá nhỏ!”

Thiếu niên giật mình, lập tức bày ra vẻ mặt hung ác. Đồng thời, trong tay không biết từ khi nào xuất hiện một cây đinh ba vàng óng, cậu cảnh giác nhìn cô, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

“Ngươi là ai?” Thiếu niên căng thẳng hỏi.

Tần Nhan Kim thầm mừng vì mình biết tiếng Anh, nếu không cô cũng không hiểu cậu đang nói gì: “Tôi nói, tôi vào đây chỉ để nghỉ ngơi một lát, cậu tin không?”

Thiếu niên vẫn không buông lỏng cảnh giác, ánh mắt hơi nghi hoặc nhìn cô: “Đây là phòng mà cô đặt trước à?”

Tần Nhan Kim nhún vai, giải thích: “Quên mang theo chứng minh thư và hộ chiếu, nên đành tìm đại một căn phòng không có người.”

“Cô rốt cuộc là ai? Sao có thể… xuất hiện từ hư không?” Thiếu niên truy hỏi.

Tần Nhan Kim quay người, ung dung ngồi xuống sofa, mỉm cười nói: “Tôi là ai? Chẳng lẽ bọn họ không đưa thông tin của tôi cho cậu xem sao?”

Thiếu niên ngớ người, không hiểu ý cô.

“Không phải định bao vây tôi sao? Lần này người tới hẳn là không ít nhỉ!”

Tần Nhan Kim cười khẩy: “Nhưng thật đáng thất vọng, ngay cả cậu – con cá nhỏ thế này mà cũng gọi đến. Chậc chậc!”

Sắc mặt thiếu niên lập tức tái nhợt, lùi lại mấy bước, kinh ngạc nhìn cô: “Cô… cô là Tần đại sư? Còn nữa, sao cô biết…”

Trong đầu cậu như vang lên tiếng ong ong, không dám nói tiếp.

Trưởng bối từng nói với cậu, Tần đại sư lợi hại thế nào, thủ đoạn ra sao, không chỉ độc ác mà còn là một bậc thầy đoán mệnh, có thể nhìn thấu cuộc đời của một người.

Không chỉ bí ẩn khó lường, cô còn nắm giữ sức mạnh của thiên nhiên.

Là một tồn tại cực kỳ đáng sợ.

Nhưng không ai nói với cậu rằng, Tần đại sư lại trẻ đến vậy, trông còn nhỏ tuổi hơn cả cậu.

Chả trách ông nội từng nói Đại Hạ Quốc là một vùng đất thần bí, nhất định không được đến đó, nếu không chắc chắn sẽ bị biến thành cá nướng.

Còn nói rằng họ rất thích ăn cá.

Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi, thiếu niên đã rùng mình, lại lùi thêm vài bước, cố gắng giữ bình tĩnh: “Cô… cô đừng lại gần! Tôi không ngon đâu, thịt tôi vừa dai vừa già. Nếu cô muốn ăn cá, tôi có thể tặng cô rất nhiều…”

Ánh mắt Tần Nhan Kim bỗng tối lại, cô đánh giá cậu từ đầu đến chân, nửa cười nửa không: “Thịt của cậu già?”

Thiếu niên lập tức đỏ mặt, bối rối nói: “Tôi… tôi cứng, không ngon.”

Tần Nhan Kim bật cười, phẩy tay: “Cậu yên tâm, tôi không giết người vô tội. Cậu chưa từng làm điều ác, tôi sẽ không làm gì cậu.”

“Thật không? Cô không ăn tôi?” Thiếu niên không chắc chắn hỏi.

“Không ăn cậu cũng được, nhưng tôi muốn thấy dáng vẻ thật của cậu.” Tần Nhan Kim chớp mắt, nói đầy hứng thú.

“Được… được thôi!”

Thiếu niên biết mình có lẽ không thể thoát khỏi tay cô, đành đỏ mặt, ngượng ngùng cởi quần áo.

“Dừng lại!”

Tần Nhan Kim bất đắc dĩ chỉ về phía phòng tắm: “Vào trong đó mà cởi!”

Thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bước vào phòng tắm. Ba phút sau, cậu yếu ớt gọi: “Tần đại sư, tôi… tôi xong rồi.”

Tần Nhan Kim đứng dậy, bước vào phòng tắm, và trước mắt cô là một cảnh tượng lộng lẫy: một mỹ nhân ngư tuyệt đẹp đang nằm yên lặng trong bồn tắm rộng lớn.

Lúc này, các đường nét trên gương mặt thiếu niên còn tinh tế hơn trước. Trên lông mày và hai bên má có vài mảnh vảy màu lam tím nhạt, trông mơ màng như trong một giấc mơ.

Những nơi không bị vảy che phủ, làn da mịn màng như búp bê sứ, những giọt nước trên người cậu tựa như những viên ngọc trai, trong suốt và lấp lánh.

Điều khiến người ta không thể rời mắt chính là đôi mắt xanh biếc như đại dương, pha chút ngượng ngùng và lo lắng, đủ để làm bất cứ ai say đắm. Nếu người trước mặt cậu không phải là Tần Nhan Kim, thì có lẽ bất kỳ ai cũng sẽ muốn chiếm hữu cậu.

Ánh mắt Tần Nhan Kim hạ xuống một chút, và cô thấy một chiếc đuôi cá khổng lồ.

Đuôi cá phủ đầy những chiếc vảy phát ra ánh sáng lấp lánh như những viên đá quý. Nếu có ánh nắng chiếu vào, chắc chắn sẽ rực rỡ vô cùng.

Không kìm được, Tần Nhan Kim đưa tay chạm vào, cảm giác mịn màng và mềm mại khiến cô yêu thích không rời tay.

Thiếu niên xấu hổ rụt người lại: “Tần… Tần đại sư…”

Chiếc đuôi cá cũng theo đó mà cuộn lại, trông đầy vẻ thẹn thùng.

Do đuôi cá quá dài, phần vây ở đuôi dạng quạt đè lên mép bồn tắm. Lớp vảy mỏng trên đuôi hòa hợp với làn da hoàn mỹ của cậu, khiến mọi thứ càng trở nên hoàn mỹ hơn.

“À… xin lỗi, tay tôi trượt.”

Tần Nhan Kim thu tay về, khẽ ho một tiếng, đứng lùi ra xa hơn một chút, không nỡ dời ánh mắt khỏi cảnh đẹp trước mặt. Trong lòng cô thoáng nghĩ đến việc bắt một mỹ nhân ngư về nuôi trong hồ sen thanh khiết của mình.

Nhưng khi nghĩ tới những chú cá chép béo ú đang tung tăng bơi lội trong hồ, cô đành tiếc nuối từ bỏ.

Thôi vậy, không nên nghĩ nữa.

Dù mỹ nhân ngư có đẹp đến đâu, cũng không thích hợp sống trên cạn. Nếu cố giữ lại, có lẽ cậu ấy cũng không sống được lâu.

“Được rồi, cậu mặc đồ vào đi. Tôi ra ngoài chờ.”

Nói xong, cô nhanh chóng bước ra khỏi phòng tắm. Thật lòng mà nói, nếu không rời đi ngay, đôi tay của cô chắc chắn sẽ lại không kìm được mà chạm vào.

Hơn mười phút sau, thiếu niên đã trở lại dáng vẻ ban đầu, đỏ mặt bước ra ngoài. Cậu đứng ngoan ngoãn đối diện với Tần Nhan Kim, bồn chồn vân vê mép áo.

“Cậu đang căng thẳng à?”

“Không… tôi không căng thẳng!”

“Ngồi đi.”

Thiếu niên nhìn quanh, rồi chọn ngồi ở nơi xa Tần Nhan Kim nhất.

Khóe miệng cô giật giật: “… Cậu rất sợ tôi sao?”

Thiếu niên mím môi, khẽ gật đầu: “Ừm, họ nói cô rất lợi hại, có thể điều khiển sức mạnh tự nhiên, và còn rất…”

“Tàn nhẫn?”

Tần Nhan Kim ngắt lời cậu, mỉm cười nhẹ, không hề có dấu hiệu tức giận.

“Có lẽ vậy.”

Cô không giải thích gì thêm, mà tò mò về thân phận mỹ nhân ngư của cậu: “Trước đây tôi chưa từng nghĩ trên đời này lại có mỹ nhân ngư. Hôm nay đúng là mở mang tầm mắt. Nói xem, tộc các cậu chắc không còn lại bao nhiêu người, đúng không?”

Thiếu niên thoáng ngạc nhiên nhìn cô, nhưng khi chạm phải ánh mắt đen láy sâu thẳm như giếng cổ của Tần Nhan Kim, cậu vội vàng cúi đầu, lộ rõ vẻ bối rối.

Nguy hiểm thật!

Vừa rồi cậu có cảm giác linh hồn mình suýt nữa bị ánh mắt ấy hút mất. Ngay cả năng lực mê hoặc đặc biệt của tộc mỹ nhân ngư cũng không thể chống lại được.

“Đại sư, sao cô biết…”

Nói xong, cậu cắn môi đầy hối hận. Nghĩ lại, cậu hiểu rằng Tần Nhan Kim được gọi là đại sư chính vì khả năng đoán mệnh thiên bẩm.

Biết những chuyện này, hẳn là không khó.

Tần Nhan Kim dựa vào sofa, chống tay lên thành ghế, nghiêng đầu nhìn cậu: “Tộc các cậu để cậu ra ngoài thế này, không sợ có chuyện gì sao?”

Nhìn dáng vẻ cậu, hẳn vẫn chỉ là một con cá nhỏ, tuổi còn trẻ. Lại thêm làn da trắng mịn, bộ dáng dễ bị bắt nạt thế kia mà dám nghênh ngang đi khắp nơi, chẳng sợ gặp nguy hiểm.

“Có Dais đi theo. Anh ấy rất mạnh!” Thiếu niên đáp.

Tần Nhan Kim cạn lời.

Con cá nhỏ này đúng là quá ngây thơ. Bị bán đi chắc còn giúp người ta đếm tiền nữa.

“Cậu có biết tại sao gia tộc ma cà rồng và người sói lại mời tộc mỹ nhân ngư của cậu tới không?”

Thiếu niên nhìn cô với vẻ bối rối: “Không phải để vây bắt cô sao?”

Vừa dứt lời, mặt cậu lập tức biến sắc, vội đưa tay che miệng, ánh mắt đầy sợ hãi.

Tần Nhan Kim thở dài bất đắc dĩ, phẩy tay: “Đừng sợ. Tôi không làm gì người tốt, cũng không động vào cá tốt. Họ muốn vây bắt tôi, tôi biết, và tôi cũng hiểu mục đích của họ. Nhưng…”

Ánh mắt cô trở nên sâu xa, nhìn thẳng vào thiếu niên: “Âm mưu lần này không chỉ nhằm vào tôi, mà còn nhắm vào cả tộc mỹ nhân ngư của các cậu.”

Thiếu niên sửng sốt: “Tộc mỹ nhân ngư và họ vốn chẳng có giao thiệp gì. Tại sao họ lại nhằm vào tộc chúng tôi?”

Ánh mắt Tần Nhan Kim lướt qua cơ thể cậu: “Bởi vì trong truyền thuyết, ăn thịt mỹ nhân ngư sẽ giúp tăng sức mạnh, thậm chí là trường sinh bất lão…”

Sắc mặt thiếu niên lập tức tái nhợt.

Có thể bạn sẽ thích