“Cậu tên Vương Bác, năm nay 17 tuổi, cha mẹ kinh doanh, trên cậu có một chị gái. Chị cậu học vấn rất cao, đang hẹn hò với một anh chàng đẹp trai giàu có. À, tiện nói luôn, họ là mối tình đầu của nhau và là chính đào hoa, ở bên nhau là cả đời!”
Tần Nhan Kim cười như không cười nói: “Bây giờ, chúng ta nói về cậu.”
[Tôi là tiểu hài tử vui vẻ] lập tức ôm mặt, uất ức kêu lên: “Đại sư, xin tha mạng!”
Tần Nhan Kim mỉm cười gật đầu: “Ừm… vậy thì tôi chỉ nói qua vài sự kiện tiêu biểu thôi nhé!”
Tuy nhiên, cư dân mạng trong phòng livestream không chịu bỏ qua.
[Đừng thế mà, Tần đại sư. Chẳng phải ngài đang đấu pháp với anh chàng ngoại quốc sao? Ngài phải cho người ta thấy thực lực thực sự của mình. Nói đi, nhất định phải kể tỉ mỉ từng chuyện!]
[Đúng rồi, kể hết ra! Tốt nhất là kể luôn chuyện cậu ấy mấy tuổi còn tè dầm. Nếu không, danh tiếng Thanh Liên Quan sẽ bị hủy hoại trong tay ngài mất!]
[Phải đấy, làm người phải phúc hậu. Ngài đã nói trong lúc đấu pháp là càng chi tiết càng tốt. Bây giờ, trước mặt khách nước ngoài, sao ngài có thể nuốt lời?]
[Đại sư, ngài vốn không phải người nương tay. Sao lại để bị tên yêu nghiệt này mê hoặc? Hay là ngài thích kiểu cún con nhỏ nhắn này?]
[Người trên kia, giữ mạng là quan trọng. Đừng nói linh tinh!]
[Đây là đại sư bói miễn phí đấy. Cư dân mạng à, đừng không biết hưởng phúc.]
[Này cậu, mặt mũi là cái gì? Bỏ nó đi cậu sẽ có được rất nhiều thứ.]
[Nhanh kể đi! Tôi đợi sốt ruột lắm rồi. Đời tôi chẳng có thú vui gì, chỉ thích nghe chuyện dở khóc dở cười của người khác.]
Cư dân mạng ầm ĩ không ngừng, bạn bè của Vương Bác có mặt tại hiện trường cũng hùa theo.
“Đại sư, bọn tôi là bạn thân của cậu ta. Nếu ngài không nói, bọn tôi sẽ nói!”
“Đúng rồi, đúng rồi! Tên này ngày thường toàn đi chọc ghẹo người khác. Hôm nay bọn tôi cũng muốn nghe chuyện xấu hổ của cậu ta.”
[Tôi là tiểu hài tử vui vẻ] tức giận không kiềm được, chỉ vào họ mà phun lời khó nghe.
Tần Nhan Kim nhịn cười không nổi: “Người hữu duyên à, chửi mắng người khác là tiểu ác. Ở phòng livestream của tôi, chửi người sẽ gặp phản phệ. Cậu còn muốn chửi không?”
[Tôi là tiểu hài tử vui vẻ] mặt cứng đờ, cúi đầu bấm ngón tay, ngoan ngoãn nói: “Đại sư, ngài kể đi, tôi chuẩn bị xong rồi!”
Mọi người đều lắc đầu ngao ngán: Nhìn cái bộ dạng liều chết như thế, không biết còn tưởng đại sư định làm gì cậu ta!
Tần Nhan Kim hắng giọng.
“Chuyện từ 1 đến 2 tuổi thì thôi không nhắc nữa, chẳng có gì đáng nói. Chúng ta bắt đầu từ năm cậu 3 tuổi.”
“Năm 3 tuổi, cậu bị táo bón. Bà nội định dùng thuốc bôi trơn cho cậu. Nhưng trong lúc bà quay đi, cậu đã uống luôn lọ thuốc…”
Mọi người: [HAHAHAHAHAHA!]
[Tôi là tiểu hài tử vui vẻ] đỏ bừng mặt, vội giải thích: “Khi đó tôi mới 3 tuổi, biết gì đâu! Với cả tôi quên mất nó vị gì rồi!”
“Năm 4 tuổi, cậu đi mua sắm với mẹ, thấy một chiếc váy nhỏ xinh trong tủ kính. Cậu tưởng đó là ma-nơ-canh, liền chạy tới kéo váy xuống. Kết quả, bị ăn đòn. Hóa ra đó là con gái chủ tiệm mệt quá ngủ quên!”
Mọi người: [HAHAHAHAHAHA!]
[Tôi là tiểu hài tử vui vẻ] theo phản xạ sờ mũi, biện minh: “Tôi đâu biết đó là người thật! Cô ta còn đấm vỡ mũi tôi!”
“Cuối năm 4 tuổi, cậu đi nhà trẻ, vừa gặp đã thích một bạn nhỏ xinh xắn, liền tỏ tình ngay. Kết quả, bạn đó là con trai, thế là cậu bị đánh!”
Mọi người: [HAHAHAHAHAHA!]
[Tôi là tiểu hài tử vui vẻ] chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui vào. Đây chính là mối tình đầu của cậu, nhưng lại kết thúc thảm hại vì sự nhầm lẫn tai hại.
“Năm 5 tuổi, cậu về quê bà nội, bị lũ trẻ trong xóm dụ đi nhặt phân dê, tưởng là quả chà là, thế là cậu ăn luôn.”
Mọi người: [Ụa ựa ựa!]
[Tôi là tiểu hài tử vui vẻ] mặt mày xám ngoét, quả thật đúng với câu: “Mặt mũi như vừa ăn phải phân vậy.”
“Mùa đông năm 6 tuổi, tuyết rơi dày, người lớn trong nhà bảo cậu không được liếm kim loại lạnh. Cậu không hiểu, liền liếm thử. Kết quả thế nào thì ai cũng rõ.”
Mọi người: [Khụ khụ khụ… Cái này hình như 95% mọi người đều từng trải qua!]
“Năm 7 tuổi, trong lúc đi vệ sinh, cậu lén lấy băng vệ sinh của mẹ, dùng không khéo khiến nó rơi ra ngoài. Thế là bị đám bạn cười chê suốt đường đi chơi.”
Mọi người: [Hahaha, không được rồi, không được rồi, để chúng tôi chết cười một chút, đau bụng quá!]
[Tôi là chú hề nhỏ vui vẻ] ôm mặt, nói: “Đại sư, cái này tôi có thể giải thích, thật ra là một người anh em của tôi bảo tôi làm thử, tôi mới làm đấy, thật sự không phải tôi biến thái đâu.”
Tần Nhan Kim gật đầu, nghiêm túc nói: “Cái đó tôi tin, sau đó cậu còn dán băng vệ sinh lên mặt anh ta nữa.”
Mọi người: [Hahaha, cười chết mất, cười chết mất!]
“Năm 8 tuổi, cậu chơi súng nước với đám bạn, khi súng hết nước, cậu nghĩ ra một ý tưởng tồi tệ, sau khi bắt đầu chiến đấu, nước của cậu không chỉ có nhiệt độ mà còn có màu sắc nữa…”
Mọi người: [Trời ơi, thằng này thật ghê tởm!]
“Mùa xuân năm đó, cậu về nhà bà nội ăn Tết, ở nhà vệ sinh ngoài trời của người khác châm pháo, vấn đề là lúc đó vẫn có người đang đi vệ sinh. Sau đó mẹ cậu dẫn người đuổi theo cậu hai cây số…”
“Năm 9 tuổi, cậu đến nhà một chú, thấy vài người lớn đang ngồi xem phim, cậu…”
[Tôi là chú hề nhỏ vui vẻ] luống cuống, vội vàng đứng dậy, vẻ mặt tủi thân nhìn Tần Nhan Kim: “Đại sư, đại sư nói dối, trước đó còn bảo chỉ là vài chuyện đơn giản, giờ thì sắp kể đến năm 10 tuổi rồi.”
[Ây da, Bác Tử đừng vội, đại sư còn chưa kể xong mà, sau khi xem phim thì sao nữa? Sau đó là gì?]
[Bác Tử, cậu đừng làm gián đoạn đại sư, đại sư chưa nói hết đâu!]
Trời ơi, mọi người đang nghe say sưa, tên này lại phá đám, đám bạn lập tức xông vào, đè cậu ta xuống bịt miệng lại.
Tần Nhan Kim cảm thấy kể đến đây là đủ, liền dừng lại.
Mọi người tuy nghe vẫn chưa thỏa mãn, nhưng cũng biết nếu nói thêm nữa, có khi người này sẽ chuyển đến hành tinh khác mất.
[Bó tay, drama lớn thế này, một buổi livestream không đủ chứa!]
[Nói thật, vụ liếm cục sắt tôi cũng từng làm, thịt còn bị lột ra một miếng, đau chết đi được!]
[Thật ra vụ băng vệ sinh tôi cũng từng dính phải, chỉ là không ngốc như bạn mạng kia, tôi dùng để lau mông thôi.]
[Vụ pháo ở nhà vệ sinh thì tôi chưa làm, nhưng tôi từng bị nổ trúng…]
[Người trên kia, bạn ổn chứ? Có bị ám mùi không?]
[Nói mới nhớ, vụ nhặt phân dê tôi cũng từng làm. Tuy không ăn, nhưng tôi nhặt cả một túi mang về, mẹ tôi cười tôi suốt một ngày.]
[Hóa ra mọi người đều có trải nghiệm này, ha ha ha, vậy chuyện tôi tè dầm năm 10 tuổi chắc cũng không đến nỗi khó chấp nhận nhỉ!]
[Ha ha ha, người trên, 10 tuổi rồi còn tè dầm, ha ha ha cười chết!]
[Trời đất, trên thế giới này không còn ai bạn tôn trọng sao? Sao lại kể hết ra thế? Không được, nếu các bạn mà biết hồi nhỏ tôi suýt cắt bỏ “cậu nhỏ” để làm con gái, chắc chắn sẽ cười tôi đến chết…]
[Ha ha ha, bạn trên là anh em, tôi hồi nhỏ cũng muốn làm con gái, lén mặc váy của chị, tô son của mẹ, đi giày cao gót, đứng trước gương làm điệu.]
[Chuyện này cũng kể ra được sao? Thế tôi với mấy đứa bạn từng thi xem ai tè xa hơn cũng kể được hả?]
[Anh bạn phía trên, chuyện đó chẳng có gì lạ, con trai nào mà chẳng từng chơi qua.]
[Xin lỗi, tôi là con gái…]
Nhìn thấy những dòng bình luận này, khóe miệng Tần Nhan Kim co giật, không biết phải nhìn thế nào cho đúng.
Cô khẽ ho một tiếng, ngắt lời: “Được rồi, thật ra những chuyện này không phải quá lớn, tuy bạn mạng này hơi nghịch ngợm một chút, nhưng không phải người xấu, từng giúp đỡ nhiều em nhỏ, thậm chí còn từng gọi điện cứu kịp thời một gia đình ba người, chỉ là…”
“Chỉ là gì?” [Tôi là chú hề nhỏ vui vẻ] cố gắng ngồi dậy, chỉnh lại tóc xoăn lộn xộn và quần áo trên người, hỏi.
Tần Nhan Kim nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Cậu gặp một tai họa.”
Cậu lập tức căng thẳng: “Tai họa? Đại sư, tôi có chết không?”
“Ừ!”
Tần Nhan Kim gật đầu, nói: “Nếu không phải cậu xem được buổi livestream này của tôi, thì giờ cậu đã là người chết rồi.”
[Tôi là chú hề nhỏ vui vẻ] mặt tái nhợt, lo lắng hỏi: “Đại sư, ngài có thể nói cho tôi biết tôi chết thế nào không, như vậy tôi còn tránh được.”
Tần Nhan Kim vẻ mặt khó nói, nói: “Cậu chết vì…”