Người đến tên là Tằng Cường, ông lão từng cứu ông nội của anh ta. Vì thương cảm khi thấy ông cụ sống cô đơn, ông nội Tằng Cường thường xuyên bảo anh đến giúp đỡ nấu ăn, giặt giũ.
Ban đầu, Tằng Cường không muốn, nhưng sau khi ông nội tiết lộ rằng ông cụ là một cựu chiến binh rất giỏi, thậm chí từng giết người, Tằng Cường bắt đầu thường xuyên lui tới nhà ông cụ.
Cảm thấy Tằng Cường là một người hiếu thảo, ông cụ đã truyền dạy toàn bộ tuyệt kỹ võ thuật mà ông tích lũy cả đời.
Con trai, ai mà chẳng có mộng làm hiệp sĩ giang hồ, muốn học võ để trừ gian diệt ác? Tằng Cường cũng không ngoại lệ. Khi lớn lên, anh mở một võ đường trong thành phố, kinh doanh phát đạt.
Hôm nay, tình cờ quay về thăm, anh lại chứng kiến cảnh tượng này. Đặc biệt là hình ảnh mấy gã thanh niên nằm dưới đất, kêu rên không ngừng, càng khiến anh kính nể ông cụ hơn.
Tằng Cường nhoẻn miệng cười, gọi to: “Sư phụ, ngài đúng là gừng càng già càng cay! Nếu là người thường, chắc đã bị đánh hội đồng rồi!”
“Tiểu tử, sao lại về đây?” Ông cụ thấy anh, hiếm khi nở một nụ cười.
“Không phải con mang ít đồ ăn và một bình rượu ngon học viên tặng sao? Con còn tiếc không dám cho ba con uống, liền đem thẳng tới đây!”
“Tốt, tốt lắm! Không uổng công ta dạy con!”
Hai thầy trò vui vẻ trò chuyện, trong khi đó, mấy gã thanh niên đang cố bò về phía chiếc xe gần đó, như sợ làm kinh động Tằng Cường và ông cụ.
Một mình ông cụ đã đủ khiến họ không thể đối phó, nói gì đến Tằng Cường còn trẻ và khỏe mạnh. Nếu không trốn ngay, chẳng lẽ chờ bị đánh tiếp?
Tằng Cường cười lạnh, nhe hàm răng trắng: “Ồ, các anh đang thi bò ở nhà sư phụ tôi à? Bò nhanh đấy, nhưng không biết chiến thuật khác có ổn không. Vừa hay, tôi định luyện tập với sư phụ, giờ các anh xung phong thế này, tôi cũng không ngại luyện với các anh một chút!”
Ba người tái mét mặt, run rẩy đứng dậy, cúi gập người xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi! Chúng tôi không cố ý làm phiền ông lão đâu, chỉ là hiểu lầm thôi. Chúng tôi sẽ đi ngay!”
Dứt lời, gã cầm đầu liếc mắt ra hiệu cho đồng bọn, cả ba vội vàng chạy về phía xe.
Tằng Cường cười nhạt, túm cổ áo gã cầm đầu: “Các anh đoán xem, tôi có tin không?”
Nói xong, anh lấy điện thoại ra và gọi báo cảnh sát.
Thật ra, chưa cần anh gọi, bên ngoài làng đã có mấy cảnh sát địa phương chờ sẵn.
Không phải nói ngoa, bây giờ Tần Nhan Kim đã trở thành đối tượng trọng điểm của cư dân mạng. Đặc biệt là trong ngành cảnh sát, mỗi lần Tần đại sư livestream, đảm bảo có người bị hại – dù là người sống hay ma quỷ.
Thế nên, cảnh sát đã lập ra quy tắc bất thành văn: chỉ cần Tần đại sư bắt đầu livestream, các đồn cảnh sát sẽ lập tức chuẩn bị sẵn sàng, đợi tín hiệu để xuất hiện nhanh nhất có thể.
Thậm chí, các đồn còn ngấm ngầm thi đua xem ai đến hiện trường nhanh nhất.
Quả nhiên, chỉ chưa đầy một phút sau khi Tằng Cường gọi, một chiếc xe cảnh sát phanh gấp, dừng ngay trước cửa nhà ông cụ.
Cửa xe bật mở, bảy cảnh sát trong bộ đồng phục chỉnh tề bước xuống.
“Ai báo án?”
Viên cảnh sát dẫn đầu liếc qua vị trí của Tần Nhan Kim như thể đang chào hỏi, dù hiện trường chẳng có gì đáng chú ý.
Gật đầu chào một cách kín đáo, anh nhanh chóng quay lại vẻ nghiêm túc.
Tằng Cường nhìn thời gian cuộc gọi, rồi lại nhìn biển số xe cảnh sát, cảm thán: “Đây chính là tốc độ Đại Hạ! Phản ứng trong vòng chưa đầy một phút, nhanh nhất thế giới!”
“Đồng chí cảnh sát, tôi là người báo án. Tôi nghi ngờ bọn họ là kẻ trộm, đến đây để ăn cắp đồ của sư phụ tôi.”
Thực ra anh chỉ nói bừa, vì cũng vừa mới đến, chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng anh tin chắc rằng sư phụ mình sẽ không đánh người vô cớ.
Viên cảnh sát gật đầu nghiêm túc: “Tôi biết rồi!”
Rồi quay sang đồng đội, ra hiệu: “Bắt hết!”
Tằng Cường ngây người.
Anh không ngờ nhóm cảnh sát này lại không hỏi han gì mà trực tiếp đưa người đi. Anh khẽ ho vài tiếng, thử dò hỏi: “Các đồng chí cảnh sát, mấy người này…”
Viên cảnh sát dẫn đầu phẩy tay, nói: “Không cần anh nói, chúng tôi đều biết cả rồi!”
Tằng Cường ngớ ra: “Các anh biết gì cơ? Tôi còn chưa kịp nói gì mà!”
Dường như nhận ra sự thắc mắc của anh, viên cảnh sát lấy điện thoại ra, trên màn hình là livestream của Tần Nhan Kim, quay đúng cảnh sân nhà nhỏ của ông lão.
Nhưng khi thấy bóng đen lơ lửng bên cạnh sư phụ, anh lập tức hít một hơi lạnh, mặt tái mét, run run chỉ vào: “Cái… cái… cái này là cái gì vậy?”
Anh lập tức chạy lại bảo vệ sư phụ, vừa chắn trước mặt ông, vừa vung tay loạn xạ vào không khí: “Tránh ra! Tránh ra! Không được làm hại sư phụ của tôi!”
Dù giọng run run, nhưng anh vẫn đứng chắn kiên định.
Ông lão nhìn anh đầy nghi hoặc: “Cường à, con làm gì vậy?”
“Sư phụ, bên cạnh người có bóng ma! Con sợ nó sẽ làm hại người!”
“Cái cậu này…” viên cảnh sát lắc đầu cạn lời.
Ông lão bật cười, vỗ vai anh: “Con à, trên đời làm gì có ma! Nếu thật sự có, thì bọn địch mà ta giết năm xưa đã xé xác ta lâu rồi!”
“Sư phụ, con nói thật mà! Không tin thì xem điện thoại của cảnh sát đi!” Tằng Cường vội chỉ vào điện thoại, gương mặt lo lắng hoàn toàn không giống như đang nói dối.
Ông lão ngạc nhiên nhìn sang viên cảnh sát, người này nghĩ ngợi một lúc, sau đó im lặng đưa điện thoại cho ông.
Tần Nhan Kim lúc này rất phối hợp, hướng máy quay thẳng vào ông và Từ Chí. Chỉ trong chớp mắt, nước mắt của ông lão tuôn trào.
“Tiểu Chí, là Tiểu Chí!”
Chỉ là một bóng hình mờ nhạt, thậm chí không rõ nét mặt, nhưng ông ngay lập tức nhận ra.
“Tiểu Chí, là anh Tư đây, anh Tư đây!”
Ông lão loạng choạng tiến lại gần bóng mờ của Từ Chí. Dù đứng hơi lệch vị trí, nhưng bóng của Từ Chí lại tự dịch lại gần ông.
“Anh Tư!” Từ Chí nghẹn ngào gọi.
Tần Nhan Kim khẽ vung tay, để Từ Chí hiện rõ hơn. Các cảnh sát đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nên không tỏ ra sợ hãi.
Tằng Cường ngay khi nghe ông lão gọi “Tiểu Chí”, lòng lập tức thắt lại, dường như đã hiểu ra mọi chuyện. Vì thế, anh cũng không còn sợ nữa.
Chỉ có mấy tên bị còng tay, cộng thêm kẻ đồng bọn ra ngoài tìm kiếm lúc nãy, vừa thấy bóng ma thì hét toáng lên “Mẹ ơi!”, chui tọt vào lòng cảnh sát.
Viên cảnh sát chớp mắt, nghiêm giọng quát: “Sợ gì? Không làm chuyện xấu, chẳng có gì phải sợ ma gõ cửa. Nếu các người trong sạch, ma sẽ không tìm đến đâu!”
Cư dân mạng:
[Bọn họ sợ ma gõ cửa là vì đã làm chuyện xấu mà!]
Quả nhiên, vừa nói xong, bốn tên thì có ba đứa tè ra quần. Còn đứa duy nhất không tè là do đã ngất xỉu…. đúng, chính là tên bị ngất vì sợ máu. Vừa hoảng quá, nhìn thấy máu lần nữa, thế là lại lăn ra bất tỉnh.
Các cảnh sát khác đồng loạt quay sang trách móc đồng nghiệp. Viên cảnh sát dẫn đầu lập tức đẩy trách nhiệm: “Tiểu Triệu à, lát nữa cậu lái xe của bọn chúng, chở hết về đồn nhé!”
Tiểu Triệu: “…” (Không còn gì để nói.)
Lúc này, ông lão bật khóc nức nở, giơ tay định chạm vào bóng của Từ Chí.
“Tiểu Chí à, là lỗi của anh Tư không bảo vệ được em! Anh Tư đã để lạc mất em… Anh Tư thật có lỗi với em…”
Từ Chí không dám để ông chạm vào mình, vừa né tránh vừa an ủi: “Không phải lỗi của anh Tư đâu. Anh đừng tự trách mình! Được anh nuôi lớn đã là may mắn nhất đời em rồi. Em biết ơn anh còn không hết mà.”
“Tiểu Chí, nghe giọng em vẫn còn rất trẻ. Em chết từ khi nào vậy?” Ông lão run giọng hỏi.
Từ Chí đáp: “Em cũng không nhớ rõ lắm. Chỉ nhớ một tuần sau khi anh cho em chiếc bánh bao, em bị bắt đi. Nhưng anh Tư à, đó là chiếc bánh bao ngon nhất mà em từng ăn trong đời!”
Cơ thể ông lão lảo đảo, đôi mắt đẫm lệ, cằm không ngừng run rẩy. Ngực ông đau tức, liên tục đấm vào ngực mình.
“Thôi nào, sư phụ!” Tằng Cường hoảng hốt ngăn ông lại.
Từ Chí cố gắng giữ giọng thật nhẹ nhàng, vui vẻ: “Anh Tư, đừng buồn. Dù em đã chết, nhưng em có thể đi tìm bố mẹ và ba anh trai rồi. Em không cô đơn, thật đấy! Nên anh phải sống tốt, thế giới này rất tươi đẹp, đừng bỏ lỡ nó…”