Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám – Chương 150

“Tiểu Chí à, nếu em trở về mà anh Tư không còn nữa, em hãy tìm anh ở dưới gốc cây kia. Đại ca và mọi người đều ở dưới đó, đến lúc đó cả nhà mình sẽ đoàn tụ…”

“Mấy ngày nay anh hay mơ thấy đại ca và những người khác. Họ luôn khóc, bảo anh từ bỏ đi. Nhưng… nhưng anh không thể từ bỏ được. Anh không có mặt mũi nào mà từ bỏ cả. Anh đã hứa với anh ba sẽ chăm sóc em thật tốt, vậy mà cuối cùng anh lại lạc mất em.”

“Anh có lỗi với em. Những năm qua, anh đã đi hết nơi này đến nơi khác, nghe rất nhiều tin đồn. Người ta bảo rằng em đã chết, nhưng anh chưa từng mơ thấy em. Đại ca và những người khác cũng chưa từng dẫn em đến gặp anh.”

“Vậy nên, em vẫn còn sống, đúng không?”

Ông lão dùng đôi tay già nua, đầy đốm đồi mồi, lau những giọt nước mắt và nước mũi đang chảy xuống.

“Tiểu Chí à, anh Tư vẫn ở nhà đợi em, em nhất định phải trở về gặp anh nhé…”

Nghe tiếng nghẹn ngào của ông, bên cạnh, Từ Chí cũng bắt đầu nức nở.

Ông dường như nhớ lại mọi chuyện.

Khi còn nhỏ, nhìn thấy nhà trưởng thôn ăn bánh bao bột mì trắng, ông thèm đến mức chỉ biết nuốt nước miếng. Lúc đó, nhà ông ngay cả cám bã cũng chẳng có để ăn. Anh Tư đã kiên định vỗ ngực hứa rằng, đợi lớn lên, nhất định sẽ mua bánh bao bột mì trắng cho ông.

Sau này, trong thời loạn lạc, anh Tư không biết đã lấy đâu ra một cái bánh bao bột mì dính chút tro bụi, đưa cho ông. Trên khuôn mặt anh Tư lúc ấy là một nụ cười rạng rỡ.

Ông cảm thấy lòng mình chua xót, cầm chiếc bánh bẻ đôi, đưa một nửa cho anh mình.

Đó là chiếc bánh hấp trắng mịn ngon nhất mà họ từng ăn, cũng là bữa cơm cuối cùng mà họ được ăn cùng nhau.

Ký ức ùa về như thủy triều, Từ Chí khóc không thành tiếng, miệng không ngừng gọi: “Anh Tư… Anh Tư…”

Lúc này Tần Nhan Kim đang phát sóng trực tiếp, mà hiệu quả các buổi phát sóng của cô thì luôn khiến người khác phải ngỡ ngàng. Vì thế, khán giả trong phòng livestream đều nhìn thấy bóng đen bên cạnh cụ ông đang khóc đến tan nát cõi lòng.

[Đây là buổi phát sóng của đại sư, nên bóng đen kia có thể chính là người em trai đã thất lạc nhiều năm của cụ ông.]

[Không ngờ năm đó ngay cả truyền hình trung ương cũng không tìm được người, hóa ra người ấy đã sớm rời xa thế giới này.]

[Thật ra mọi người đều hiểu rõ, chỉ là không ai dám nói ra, vì sợ cụ ông sẽ không còn chút hy vọng chờ đợi nào.]

[Làm sao đây, ông ấy đã chờ em trai bao năm nay, giờ thì âm dương cách biệt, làm sao ông ấy chịu nổi đây.]

[Các bạn có phải bi quan quá không? Quên mất là còn có Tần đại sư ở đây sao?]

[Đúng rồi, để họ gặp nhau một lần chẳng phải là được sao?]

[Tôi đã dự cảm sẽ có chuyện lớn xảy ra ngay từ khi Tần đại sư nói sẽ lật tẩy sự giả dối.]

[Nhìn biểu cảm của Hạo Ca kìa, đó là ánh mắt chán ghét, ôi, sao trước đây tôi không nhận ra anh ta giả tạo đến thế.]

[Tôi từng nghe rằng Hạo Ca thể hiện một kiểu trước mặt, nhưng sau lưng thì hoàn toàn khác. Thậm chí, từng có người được anh ta tài trợ lên tiếng vạch trần sự thật, nhưng rồi anh ta phản đòn, kể khổ, khiến người tố cáo bị cộng đồng mạng chỉ trích, đến mức mắc trầm cảm, cả gia đình cũng chịu khổ theo.]

[Tôi cũng từng nghe qua, trước đây họ tổ chức gây quỹ để giúp một cô bé mắc bệnh bạch cầu, quyên được hơn 1 triệu, nhưng lại xảy ra vấn đề. Cô bé không được chữa trị kịp thời, còn gia đình thì bị tố cáo là đã biển thủ số tiền đó. Cuối cùng, mẹ của cô bé không chịu nổi áp lực, đã lên mạng thừa nhận mình lấy cắp tiền, không liên quan đến gia đình, rồi tự tử bằng cách nhảy lầu.]

[Tôi biết chuyện này. Khi ấy, tôi từng lên tiếng bênh vực người mẹ, chỉ nói rằng cô bé đã mất, mẹ của cô ấy đã quá đáng thương rồi, vậy mà một đám người lao vào tấn công tôi. Tôi sợ quá nên phải xóa tài khoản.]

[Đúng vậy, tôi cũng từng bị họ chửi thậm tệ. Như chó dại, gặp ai cũng cắn, không nghe ai giải thích.]

[Chắc chắn là thuê đội ngũ đánh thuê trên mạng, người bình thường ai lại điên đến vậy!]

Mọi người thi nhau đoán già đoán non. Tần Nhan Kim không giải thích thêm, mà chuyển góc quay sang hai chàng trai trẻ đang khiêng bao gạo, bao bột mì và nhiều vật dụng sinh hoạt khác.

Hai người họ đang hạ thấp giọng trò chuyện: “Anh Lộ, lần này anh Bằng chịu chi thật, mang nhiều thứ tốt như vậy, không sợ lỗ à!”

“Cậu biết gì chứ, toàn là nhà tài trợ cho không, không tốn một đồng nào. Đám tài trợ ngốc nghếch ấy chỉ muốn dùng kênh của chúng ta để quảng bá, tiết kiệm hơn so với quảng cáo trên truyền hình!”

“Chả trách anh Bằng nói xong vụ quay hình thì muốn xử lý gì cũng được.”

“Cậu mới vào nên không biết. Lát nữa, ông lão này chỉ cần nói vài câu, Hạo Ca sẽ đưa ông ta năm vạn, bọn mình được chia 3 phần, phần còn lại là của Hạo Ca.”

“Thế này không ổn đâu. Nhỡ ông ấy nổi giận thì sao? Ông ấy lớn tuổi rồi, lại là cựu binh. Nếu xảy ra chuyện, bọn mình làm thế nào?”

“Cậu đúng là non tay. Loại người này chết thì chết thôi. Lúc đó, chúng ta còn có thể làm rùm beng lên, đăng một bài cảm động nói rằng ông ấy nhớ thương em trai. Sau đó, chúng ta lo hậu sự thật hoành tráng, trong mắt đám khán giả ngốc nghếch, chúng ta chẳng phải thành cứu tinh sao…”

Hai người hạ giọng nói, giữa tiếng khóc của cụ ông, nên phòng livestream của Hạo Ca không nghe thấy. Nhưng phòng livestream của Tần Nhan Kim thì có, và nghe rõ từng chữ. Điều này khiến cư dân mạng giận sôi, chỉ muốn chui qua mạng mà đánh cho họ một trận.

[Lũ súc sinh, tôi nghi ngờ mấy năm qua bọn chúng đã hại chết bao nhiêu người rồi.]

[Những kẻ ăn bánh bao nhân máu người như thế không sợ bị báo ứng sao?]

[Báo ứng của chúng chính là Tần đại sư. Có đại sư ở đây, bọn chúng còn đường sống sao?]

Tần Nhan Kim đọc đến câu này, khóe môi giật giật, nói: “Các vị, tôi phải nhắc một câu, giết người là phạm pháp. Tôi là công dân tốt tuân thủ pháp luật, tuyệt đối không làm chuyện trái phép.”

Bình luận:

[Đúng đúng, Tần đại sư không làm chuyện trái pháp luật, toàn ông trời không thuận mắt ai thì xử ai thôi.]

[Giết người phạm pháp, nhưng đoạt mệnh thì không. Đại sư, tôi hiểu đúng chứ?]

[Đánh ma không phạm pháp, mà Tần đại sư hay đánh ma lắm…]

Tần Nhan Kim nghe đủ rồi, liền bước đến trước mặt cụ ông và Hạo Ca.

Lúc này, ông lão đang dùng tay áo lau nước mắt, ánh mắt tràn ngập những cảm xúc khó đoán. Phía sau ông, bóng hình của Từ Chí lơ lửng, cảnh tượng này khiến không ít khán giả cảm thấy sống mũi cay cay.

“Ông lão, biết ông bao năm qua đã chịu nhiều khổ cực, nên cháu đại diện cho tổ chức từ thiện Tân Lam quyên góp một số vật tư, thêm vào đó là năm vạn do công ty ủng hộ. Hy vọng sau này ông có thể sống thật bình an và vui vẻ.”

Hạo Ca chỉ tay vào đống vật tư xếp đầy dưới chân, rồi lấy từ trong túi xách ra 5 xấp tiền đỏ, đưa tới trước mặt ông lão.

Ai ngờ, ông lão nghiêm túc lắc đầu, đẩy tiền trở lại: “Số tiền này tôi không thể nhận. Các cậu cứ mang về đi. Tôi có tiền, nhà nước cấp phát, đủ để tôi sống đến cuối đời.”

Hạo Ca sững người trong chốc lát, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên: “Không được, đây là tấm lòng của lãnh đạo công ty chúng cháu. Ông cứ nhận lấy đi, dùng số tiền này thuê một căn phòng, ở đây mưa gió thế này sao mà sống được?”

“Đem về đi, tôi tuyệt đối không lấy của dân một kim một chỉ.” Ông lão kiên quyết đáp.

Nói xong, ông khoác tay sau lưng, định quay vào trong nhà.

Hạo Ca vội vàng cản lại: “Ấy, ông lão, ông đã giải ngũ rồi, lời này không còn tính nữa. Ông cứ cầm tiền đi, phòng khi có chuyện bất trắc, trong túi có tiền thì cũng yên tâm hơn đúng không?”

“Hơn nữa, sau này tìm em trai mà không có tiền thì làm sao được?”

Ánh mắt của ông lão chợt trở nên sắc bén, ông nhìn Hạo Ca, giọng điệu cứng rắn nhưng lãnh đạm: “Đã khoác lên mình quân phục thì phải kiên định, kiên trì, và giữ trọn niềm tin suốt đời. Một ngày là lính, cả đời là lính, không có chuyện lời nói không còn giá trị.”

Hạo Ca bị những lời này làm cho á khẩu, mặt đỏ bừng, trong mắt lộ rõ vẻ âm u không thể che giấu.

Trong lòng, hắn không ngừng chửi rủa ông lão là đồ không biết điều, nhưng trước mặt hàng ngàn người đang xem livestream, Hạo Ca vẫn phải cố nén cơn giận, nghĩ rằng khi tắt livestream xong, nhất định sẽ dạy cho ông lão này một bài học.

Hắn miễn cưỡng nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Đúng đúng, ông lão nói rất phải, là cháu lỡ lời, ông đừng để bụng. Tiền này ông cứ giữ lấy, mấy món đồ này cũng đủ dùng trong một thời gian. Sau này nếu có chuyện gì, cứ gọi cho cháu, chúng cháu nhất định sẽ tới ngay lập tức.”

Hạo Ca nói chuyện đầy vẻ chân thành, khiến nhiều người trong phòng livestream của hắn bắt đầu cảm thấy ông lão thật ngang bướng và vô lý.

[Ông già này cũng biết cách diễn thật đấy! Hạo Ca có lòng tốt mang đến sự ấm áp, ông ta không cảm kích thì thôi, còn tỏ vẻ này nọ. Cựu binh thì ghê gớm lắm sao? Ai mà biết được sống lâu thế này có phải là lính đào ngũ hay không…]

Có thể bạn sẽ thích