“Con… con trai?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc nhưng đầy bi thương, người phụ nữ bên kia điện thoại không thể tin nổi mà thốt lên.
“Mẹ, là con, là con đây!”
“Oan” bật khóc, khuôn mặt đầy nước mắt, đôi mắt tràn ngập đau thương.
“Ông nó ơi, là giọng con trai chúng ta, là giọng con trai chúng ta! Nó đã trở về rồi… trở về rồi…”
Giọng bà run rẩy vì xúc động, nói năng lộn xộn.
“Bà nói nhảm cái gì thế? Con trai chúng ta đã mất rồi, có phải bà gặp phải kẻ lừa đảo không… Tôi nói cho bà biết, bây giờ bọn lừa đảo lợi hại lắm, chúng còn có công nghệ gọi là AI gì đó, có thể giả giọng bất kỳ ai…”
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng người đàn ông không khỏi chấn động. Nghĩ đến đứa con trai đã khuất, ông không kìm được mà lại gần, ít nhất cũng có thể tham lam mà nghe giọng con thêm chút nữa.
Ông bật loa ngoài, giọng nói mệt mỏi pha lẫn xót xa, lên tiếng răn dạy: “Này, cậu thanh niên, tôi biết cậu là kẻ lừa đảo. Hai vợ chồng già chúng tôi không có tiền đâu, cậu cũng đừng phí công. Con trai tôi nó… Haiz, sau này làm người cho đàng hoàng, đừng dính vào mấy chuyện phi pháp, không đáng, không đáng đâu…”
“Bố…”
“Oan” mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: “Bố, mẹ, con xin lỗi. Con không thể báo hiếu hai người, còn để hai người tóc bạc tiễn tóc xanh. Là con bất hiếu… Bao năm qua con chỉ biết lao đầu kiếm tiền mà quên mất gia đình. Giờ đây con thực sự hối hận, vì đồng tiền mà lơ là hai người. Bố mẹ, con ra đi quá vội, chưa kịp từ biệt hai người, con…”
“Cậu nói cái gì? Cậu sao có thể là con trai tôi…”
“Bố, con vô tình kết nối được với một buổi livestream, vị đại sư đó đã cho con cơ hội này, để con được từ biệt hai người…”
“Thấy chưa, tôi đã bảo là lừa đảo mà! Hắn còn dám nhắc đến cái gì mà livestream…”
Người đàn ông hạ giọng nói với vợ, nhưng mọi người trong buổi phát sóng vẫn nghe thấy rõ ràng.
Lúc này, một giọng nói trẻ tuổi vang lên trong điện thoại, đầy kích động: “Chú Cương… Chú ơi, anh ấy là Triệu Hồng, chính là con trai chú thím! Chú thím mau xem livestream đi! Người đang kết nối với anh ấy là đại sư Tần, cô ấy là bậc thầy bói toán, rất lợi hại!”
Hai vợ chồng già ngẩn người, không nghe rõ câu sau, mà ánh mắt họ đã dán chặt vào màn hình điện thoại mà chàng trai kia đưa tới.
Trên đó, khuôn mặt quen thuộc của con trai họ hiện lên, nước mắt giàn giụa.
Vì điện thoại của họ không có kết nối mạng, lúc đầu không thể gọi video.
Bây giờ tận mắt thấy con trai xuất hiện trên livestream, hai vợ chồng vừa sững sờ vừa vui mừng tột độ: “Là con trai tôi! Đúng là con trai tôi!”
“Bố, mẹ, con xin lỗi… Con không còn nhiều thời gian. Con chỉ muốn từ biệt hai người. Hiện tại con vẫn ổn, hai người đừng lo. Còn một chuyện nữa…”
“Con không tự sát, con bị hại chết! Cảnh sát sẽ đến điều tra và trả lại sự trong sạch cho con. Con không biết chúng có trả lại số tiền đã cướp đi không, nhưng con có một két sắt bí mật, nó đủ để hai người sống an nhàn suốt quãng đời còn lại.”
“Bố mẹ đừng đau buồn. Con không muốn nhìn thấy hai người khóc. Những năm qua là con sai, đã bỏ bê hai người. Xin hãy tha thứ cho đứa con bất hiếu này… Con xin lỗi.”
Hai vợ chồng lập tức thất kinh: “Cái gì? Con bị mưu sát sao?”
“Chú Cương, thím ơi, hai người đừng kích động. Vụ việc đã được cảnh sát lập hồ sơ điều tra. Với sự giúp đỡ của đại sư Tần, mọi chuyện sẽ nhanh chóng sáng tỏ!” Chàng trai trẻ vội vàng trấn an họ.
Người phụ nữ run rẩy, giọng nghẹn ngào: “Nhưng… tại sao con tôi lại bị giết? Nó là một đứa trẻ lương thiện, mỗi khi đất nước gặp khó khăn, nó đều quyên góp. Tại sao… tại sao lại có kẻ muốn giết nó?”
Bà ngã quỵ xuống đất, bật khóc thảm thiết.
Từ nhỏ, con trai bà đã luôn bị bắt nạt, nhưng chưa bao giờ đánh mất trái tim lương thiện và tinh thần lạc quan.
Tại sao chứ?
Chẳng phải người tốt sẽ được báo đáp sao?
Vậy vì sao con bà lại không có được kết cục tốt đẹp?
Cảnh tượng này khiến cư dân mạng vô cùng xót xa.
Cùng lúc đó, tất cả cơn giận dữ và phẫn nộ đều đổ dồn lên đầu Văn Kiệt, Ngụy Tĩnh Huyên và những kẻ liên quan.
Chỉ trong chốc lát, nhóm influencer này đã bị đào bới đến tận gốc rễ.
Ngay cả những chuyện thời thơ ấu của họ cũng bị khui ra và phơi bày trên mạng!
Bọn chúng bị bắt vào đồn cảnh sát, gia đình của chúng cũng không ai thoát được, trở thành những kẻ bị xã hội lên án, ai ai cũng muốn trừng trị.
“Bố mẹ, con cảm thấy thời gian của con sắp hết rồi… Hai người nhất định phải sống thật tốt, phải giữ gìn sức khỏe. Kiếp sau… kiếp sau con vẫn muốn làm con của bố mẹ, muốn thật lòng hiếu thuận với hai người… bố mẹ, tạm biệt…”
“Oan” cảm nhận cơ thể mình ngày càng trở nên mờ nhạt, biết rằng thời gian của mình không còn nhiều. Anh không muốn để bố mẹ nhìn thấy cảnh mình biến mất, vì vậy sau khi nói lời từ biệt, cậu dứt khoát cúp máy.
Ngay khi điện thoại bị ngắt, anh cảm thấy cả người nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Phiền muộn đè nặng trong lòng bao lâu nay cuối cùng cũng được giải thoát.
“Đại sư… tôi sắp phải rời đi rồi sao?”
Tần Nhan Kim gật đầu.
“Nguyện vọng của anh đã hoàn thành, vì thế linh hồn anh sẽ tự nhiên tan biến. Đừng lo lắng, anh đã từng giúp đỡ rất nhiều người, tích lũy nhiều công đức, kiếp sau có thể đầu thai vào một gia đình tốt.”
“Cảm ơn đại sư…”
“Oan” nở nụ cười, sau đó hướng về ống kính của buổi livestream, chân thành nói: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến tôi. Nhưng tôi vẫn muốn nhắn nhủ một câu: tiền bạc có thể kiếm cả đời cũng không hết, nhưng đừng vì những thứ ngoài thân mà bỏ quên người yêu thương mình nhất. Hãy thường xuyên về thăm nhà, hãy trân trọng thời gian bên gia đình, đừng để đến khi hối hận mới chợt nhận ra tất cả đã muộn màng… Tạm biệt nhé, người thân yêu… Tạm biệt bố mẹ…”
Nói xong, anh mỉm cười thật dịu dàng. Chỉ một giây sau, thân ảnh anh hóa thành làn khói xanh mờ nhạt, tan biến vào không trung. Hình ảnh trên màn hình livestream cũng dần dần chuyển thành tuyết nhiễu trắng xóa…
[Huhu, lại bị đâm trúng tim rồi. Đại sư thật quá đáng! Rõ ràng biết tôi dễ khóc mà cứ liên tục cho tôi xem mấy chuyện đau lòng này!]
[Hôm qua mẹ gọi cho tôi, tôi còn thấy phiền phức, cảm giác như đang làm mất thời gian kiếm tiền của mình. Nhưng giờ nghĩ lại, giọng nói buồn bã và dè dặt của mẹ khi đó… Tôi thật đáng chết!]
[Nói thật nhé, ai cũng bảo gia đình là khác nhau, nhưng có đúng vậy không? Ba ngày đầu tiên tôi về nhà, mẹ tôi đối xử với tôi như khách quý, ngon ngọt đủ thứ. Đến ngày thứ tư, bà nhìn tôi như đống rác, nghĩ đủ cách đuổi tôi đi. Rốt cuộc tình mẫu tử chỉ kéo dài trong ba ngày thôi sao?]
[Người trên kia, ba ngày đã là may rồi. Tôi thì chỉ có hai ngày, sau đó là chuỗi ngày bị bóc lột như nô lệ.]
[Ồ, hóa ra ai cũng giống nhau. Vậy tôi yên tâm rồi, tôi còn tưởng mình là con nuôi từ thùng rác chứ.]
Mọi người cứ thế trò chuyện rôm rả, chủ đề dần bị kéo đi xa. Nhưng dù sao, bầu không khí nặng nề cũng đã phần nào dịu lại.
Tần Nhan Kim khẽ mỉm cười, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Được rồi, chúng ta tiếp tục nào. Người tiếp theo hữu duyên được kết nối là Chết Vì Nhảy Lầu. Những ai yếu tim, tốt nhất nhắm mắt lại trước đi, đợi tôi ra hiệu hẵng mở ra nhé.”
Dù sao cũng là nhảy lầu, chắc chắn cái chết sẽ rất thê thảm.
Cư dân mạng đều hiểu điều đó, nhưng có một câu nói rất đúng: tò mò hại chết mèo. Đặc biệt là dân mạng Đại Hạ, dù biết rõ sẽ không ổn nhưng vẫn không thể cưỡng lại sự tò mò.
Quả nhiên, ngay khi kết nối với Chết Vì Nhảy Lầu, những đôi mắt đang nhắm chặt đều len lén mở ra một khe nhỏ… Và rồi…
Bọn họ lập tức đối diện với một đôi mắt đỏ ngầu, tràn đầy oán hận.
Không ngoài dự đoán, toàn bộ cư dân mạng đồng loạt hét lên thảm thiết.
Điện thoại: “Đang yên đang lành, la cái gì mà la? Tao chẳng phải tiền của chúng mày sao?”