Song Quy Yến
Cái ngày trưởng công chúa tới Ninh Châu tìm ân nhân cứu mạng, tôi bị chị sai đi tìm một vị thuốc.
Chờ khi tôi về tới nhà, chị đã được trưởng công chúa nhận làm nghĩa nữ, sắp đi tới tận Hoa Kinh xa xôi, được ban phong làm quận chúa.
Chị cố chấp nói: “Năm ấy em bị thương ở ngoại thành, chị là người vượt qua gió tuyết cõng em về nhà, lần này coi như em đền đáp chị đi.”
Tôi đồng ý.
Ai cũng nghĩ rằng lần này chị đi trên một con đường vinh quang bằng phẳng, lại không biết trưởng công chúa chỉ muốn tìm một quân cờ gả đi dị bang thay cho con gái bà ta.
Khi chị sinh lòng sợ hãi, tôi lại đứng ra: “Em sẽ giúp chị bay cao.”




